Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hôn Nhân Giấy

Hôn Nhân Giấy

Tác giả: Diệp Tuyên

Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341466

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1466 lượt.

khách” - Cố Tiểu Ảnh cướp lời nói trước.
“Em không phải là khách”, Hứa Tân bò dậy uống ngụm nước, lười biếng mở miệng, “Nhưng, chị ơi, chị nỡ để em rửa bát thật sao?”
“Đương nhiên là chị sẽ không để em rửa bát, nhưng gì thì gì em cũng phải được câu nói chứ!” - Đoàn Phỉ chống nạnh, đứng trợn mắt nhìn Hứa Tân giữa phòng khách: “Trông ục ịch giống hệt một bình trà, hai lăm hai sáu tuổi rồi, sao có lớn mà không có khôn vậy hả?”
“Ôi chị, chị nói giống hệt mẹ em”, Hứa Tân ôm đầu than thở, “chị xem chị mất công mất sức như vậy để làm gì chứ? Nếu chắc chắn là chị sẽ không để em rửa bát, em chủ động xin rửa bát làm gì chứ, mất thời gian ra?”
“Em đang ở nhà sư tỷ, anh rể nấu cơm, anh ấy lại còn biết nấu món Cung bảo kê đinh nữa chứ!” - Cố Tiểu Ảnh suýt xoa: “Ông xã ơi anh phải học tập đi, đều là đàn ông cả, sao mà khác nhau thế cơ chứ?”
“Anh biết ngay mà, lâu lắm mới có ngày được về m mà chẳng thấy bóng dáng em đâu cả”, Quản Đồng thở dài, “Cố Tiểu Ảnh, cuộc sống của em phong phú đa dạng quá nhỉ?”
“Về sớm à?” - Cố Tiểu Ảnh vặn vẹo, giọng bực tức: “Trưởng phòng Quản, anh xem lại xem bây giờ là mấy giờ rồi? Thế này mà gọi là “về sớm” hả?”
“Kêu ca ít thôi, về nhà ngay đi, đừng có quấy rầy sư tỷ của em nữa, để cho chị ấy nghỉ ngơi đi, mà chị ấy đang có bầu phải không?” - Quản Đồng nói.
“Thôi, nhớ vợ thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải lấy sư tỷ em ra làm gì”, Cố Tiểu Ảnh thẽ thọt “đợi chút, em về ngay”.
Ngắt máy xong, ngẩng đầu lên, nhìn hai cô gái một lớn một nhỏ, một gầy một béo ngồi trên ghế sôfa, nửa cười nửa mếu nhìn mình, độ cảnh giác của Cố Tiểu Ảnh tăng lên: “Hai người định làm gì thế hả?”
“Ha ha, ha ha” - Hứa Tân cười to hết cỡ.
“Ruồi con ơi”, Đoàn Phỉ nháy nháy mắt, “tối nay phải nhớ cho thật rõ ai vật ai xuống trước, mai đến báo cáo, nghe rõ chưa?”
“Hai người thật là hư hỏng!” - Cố Tiểu Ảnh nghiến răng.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Cố Tiểu Ảnh về đến nhà. Đi đến tầng một ngẩng đầu lên, thấy cửa sổ phòng ngủ hắt ra ánh đèn vàng ấm áp, không hiểu sao cũng thấy ấm lòng hẳn; và cũng đến bây giờ mới biết tại sau Đoàn Phỉ lại nhấn mạnh ý nghĩa của một ngọn đèn ấm. Vì đằng sau ánh sáng ấm áp của ngọn đèn đó, là một người của mình, một gia đình ấm áp, một cảm giác sở hữu rõ rệt… Chỉ cần nghĩ đến bấy nhiêu đó thôi, cũng đã thấy rất hạnh phúc rồi.
Với niềm vui đột nhiên nhen lên trong tim đó, Cố Tiểu Ảnh lao nhanh lên gác như một ánh chớp, vui vẻ mở mạnh cửa phòng và nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà vệ sinh.
Cố Tiểu Ảnh quay người đóng cửa, nghe tiếng Quản Đồng vọng ra: “Bà xã về rồi đấy
“Vâng, em về rồi đây?” - Cố Tiểu Ảnh treo áo khoác lên giá, đứng bên cạnh cửa phòng vệ sinh nói chuyện với Quản Đồng: “Hôm nay anh không phải thức đêm làm việc à?”
“Trưởng phòng nói anh mới kết hôn, cũng nên về nhà sớm một chút”. Tiếng nước im hẳn, Quản Đồng mặc quần áo, Cố Tiểu Ảnh bắt đầu nổi cơn thịnh nộ.
“Giờ mới nhớ ra là anh mới kết hôn hay sao?” - Cô hầm hầm tức tối đứng trong bếp, nhìn chằm chằm vào cửa nhà vệ sinh, bực bội “Hai tháng rồi đấy! Cô dâu mới sắp thành bà lão đến nơi rồi, mới nhớ ra người ta vừa lấy vợ?!”
Lúc này cửa phòng vệ sinh mới mở ra, Quản Đồng mặc bộ đồ ngủ Cố Tiểu Ảnh mua cho, vừa đi vừa trách cứ: “Bà xã ơi, em mua cho anh bộ đồ ngủ size bao nhiêu thế? Hình như hơi rộng quá thì phải?”
“Rộng một tý cũng tốt, anh cũng còn lớn nữa mà” - Cố Tiểu Ảnh ác ý lườm Quản Đồng một cái, phát hiện anh đã bỏ kính ra, lại mặc bộ đồ ngủ caro nhỏ này, trông quả là giống một cậu học sinh non nớt!
Cố Tiểu Ảnh bắt đầu vui lên, khuôn mặt giãn ra thành một nụ cười, nhìn chằm chằm vào Quản Đồng.
Quản Đồng không để ý, vẫn đang cúi đầu ngắm nghía bộ quần áo: “Anh đã 30 tuổi rồi còn lớn gì nữa? Ôi em nhìn xem tay áo hơi dài, rõ ràng là bị rộng một số mà”.
“Không rộng đâu” - Cố Tiểu Ảnh đến bên ngắm nghía - “thông thường đàn ông sau khi lấy vợ đều béo lên, em mua theo kích cỡ sau khi anh béo lên, đề phòng lúc đó quần áo chật quá không mặc được”.
Quản Đồng dở khóc dở cười: “Bộ quần áo ngủ này đáng bao nhiên tiền chứ? Có đến 100 đồng không? Nhỡ có chật một tý thì mua bộ mới cũng được mà”.
“Dào ôi, anh thật chẳng hiểu thế là cần kiệm vì nước vì nhà”, Cố Tiểu Ảnh trừng mắt với Quản Đồng, “tuy loại quần áo này không đắt, nhưng lúc nào anh cũng phải giữ tác phong gương mẫu của người đảng viên, có như thế mới đảm đương được chức vụ anh đang có, hiểu chưa hả?”
“Người Đảng viên đảng cộng s chân chính đúng là cần giữ được đức tính đó”, Quản Đồng gật gật đầu, đưa tay kéo Cố Tiểu Ảnh vào lòng, ngồi xuống ghế sôfa, cười hỏi: “Thế thì tiền của tỉnh dùng vào việc gì chứ?”
“Thì mua quần áo cho em này! Cố Tiểu Ảnh cười khì khì rúc vào lòng Quản Đồng, ôm chặt cổ anh hôn một cái thật kêu: “Chồng em là tốt nhất, không dám mua quần áo cho mình, dành tiền mua hoa tặng vợ.”
“Ừm, vợ anh cũng rất tốt, lúc nào cũng yêu thương anh.” - Quản Đồng gật gật đầu, mỉm cười nhìn cô gái trong lòng mình, trông thật giống một chú cún con đang hít hít ngửi ngửi thật nghịch ngợm.
Một lúc, thấy c


Polaroid