
Tác giả: Diệp Tuyên
Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015
Lượt xem: 1341464
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1464 lượt.
ô ngẩng đầu trách: “Anh chẳng dùng sữa tắm gì cả.”
“Làm sao em biết?” - Quản Đồng kinh ngạc, “Đúng là mũi cún nhỉ?”
“Không có mùi thơm thì rõ ràng là không dùng sữa tắm rồi. Nhưng chỉ dùng mỗi nước thì làm sao mà sạch được?” Cố Tiểu Ảnh ôm chặt Quản Đồng, sửa cho mình một tư thế thoái mái, tựa vào lòng anh hạ lệnh: “Lần này cho qua, lần sau mà không dùng sữa tắm thì không cho lên giường của em!”
“Giường của em?” - Quản Đồng tức cười nhìn Cố Tiểu Ảnh, “hình như đó cũng là giường của anh thì phải”.
“Xì, đừng có giả bộ, giường này là mới mua cho đám cưới, anh tự đếm đi, tổng cộng anh nằm được mấy lần rồi? Anh nói nó thân thiết với anh hay thân thiết với em? Anh…” thấy Cố Tiểu Ảnh lại chuẩn bị gây gổ, Quản Đồng cúi ngay xuống hôn, Cố Tiểu Ảnh hơi vùng vẫy một chút, nhưng rồi buông ra ngay.
Cho đến khi Cố Tiểu Ảnh sắp nghẹt thở, Quản Đồng mới ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Cố Tiểu Ảnh, giơ tay gõ gõ: “Đi tắm nhanh lên, rồi còn đi ngủ”.
“Giờ mới có mấy giờ?” - Cố Tiểu Ảnh thở hắt ra, nhìn đồng hồ treo tường: “Mới chưa đến mười giờ mà, sao ngủ sớm thế? Hồi trước khi còn ở trường…”
“Bảo em ngủ thì em cứ ngủ đi, anh buồn ngủ rồi!” - Quản Đồng đành ngắt mạch suy tư của Cố Tiểu Ảnh lần nữa, nghĩ bụng: sao cô bé này lhích ôn lại chuyện cũ vậy, chẳng nhẽ lại chưa già đã lẫn?
“Anh buồn ngủ thì ngủ trước đi, em sang phòng sách lên mạng. Không cần phải đợi em đâu, em không có thói quen ngủ sớm.” - Cố Tiểu Ảnh cười thầm trong bụng, ngoài miệng giả vở ngây ngô: “Mẹ em bảo, em sinh hoạt theo giờ của Mỹ”.
“Thế thì coi như anh xin em đấy bà xã” - Quản Đồng than vãn - “Ngày mai anh còn phải đi làm mà”.
“Em ngủ luôn ở phòng sách cũng được, đảm bảo không làm ồn ảnh hưởng đến anh đâu!” - Cố Tiểu Ảnh giơ một ngón tay lên trời thề thốt.
“Cố Tiểu Ảnh!” - Quản Đồng hơi bực mình, nhíu mày nhìn Cố Tiểu Ảnh.
“Chẳng biết đùa gì cả!” - Cố Tiểu Ảnh buông tay nhìn Quản Đồng, trề môi: “Tốt xấu gì thì cũng phải bỏ chút chất xám lừa cho vợ anh lên giýờng chứ? Làm gì mà đã phát cáu lên thế? Như thế là đi ngược lại quy tắc trò chơi đấy nhé!”
Quản Đồng dở khóc dở cười: “Bà nội ơi, đi ngủ mà cũng phải chất xám à? Anh thực sực mệt lắm rồi!”
Anh vừa nói vừa lắc đầu thở dài, để kệ Cố Tiểu Ảnh, quay lưng một mình đi vào buồng ngủ.
“Đùa một tý thôi mà, thế mà đã tưởng thật!” - Cố Tiểu Ảnh cúi đầu lẩm bẩm đi vào buồng ngủ, lúc quay người đi đâm vào Quản Đồng, kêu “ái” một tiếng.
Quản Đồng vội vã cúi xuống, nhìn Cố Tiểu Ảnh: “Sao thế? Không sao chứ? Em đâm vào đâu vậy?”
Cố Tiểu Ảnh ôm mũi nhìn Quản Đồng: “Sao tự nhiên anh lại ngồi xuống vậy?”
“Anh lấy đồ ngủ cho em” , Quản Đồng không nén nổi thở dài, giơ tay đưa bộ đồ ngủ cho Cố Tiểu Ảnh - “Thưa phu nhân, anh phục vụ em đi tắm cũng không được à? Chẳng lẽ lại để anh phải nói: “đêm xuân một khắc đáng giá nghìn vàng” hay sao?”Cố Tiểu Ảnh sững người, rồi bật cười lớn.
Tất nhiên, rốt cuộc thì vẫn cứ phải tự mình tắm, nguyên nhân là nhà tắm của căn hộ quá chật, không đứng nổi hai người. Lúc tắm, Cố Tiểu Ảnh còn mơ tưởng: sau này nhất định phải có một căn nhà thật lớn, nhà tắm phải thật rộng, ít nhất cũng phải đủ để “tắm đôi”.
Tắm xong, Cố Tiểu Ảnh thoa kem dưỡng thể, thư thái đi vào phòng ngủ. Vừa vào đã thấy Quản Đồng đang ngồi tựa vào đầu giường đọc báo. Cố Tiểu Ảnh không nén được hỏi: “Anh đọc báo gì vậy?”
“Nhân dân nhật báo, loại em không thích ấy”. Quản Đồng ngẩng đẩu nhìn Cố Tiểu Ảnh, khẽ cười, thuận tay bỏ tờ báo xuống, tò mò nhìn Cố Tiểu Ảnh ngồi xuống bên bàn trang điểm dốc các chất đựng trong đủ các loại chai lọ thoa lên mặt.
“Đọc loại báo này trước khi đi ngủ có thể giúp dễ ngủ hơn không?” - Cố Tiểu Ảnh vừa thoa nước hoa hồng vừa hỏi.
“Chủ yếu là do lúc đi làm không có thời gian đọc” - Quản Đồng nhìn Cố Tiểu Ảnh trong gương trả lời.
“Buồn cười nhỉ, công chức các anh đi làm đến thời gian đọc báo cũng không có, nói ra ai mà tin được?” Cố Tiểu Ảnh tức cười quay đầu nhìn Quản Đồng.
Quản Đồng thở thật dài: “Em đúng là có định kiến với bọn anh”.
“Định kiến à? Ôi… thế anh không có định kiến với bọn em chắc? Lần trước ai nói với em là giảng viên bọn em rỗi rãi, thích đi làm thì đi làm, không thích thì thôi khỏi phải đi làm còn gì?” - Cố Tiểu Ảnh nhớ lại buổi chiều nhận được cuộc điện thoại, tức đến nỗi không nói tiếp được: “Bố anh chiều nay gọi điện cho em, vừa mở miệng đã lên lớp em rằng, rỗi rãi không có việc gì làm không được ra ngoài lang thang, phải về nhà nấu cơm cho anh, giặt quần áo cho anh. Em cũng đủ vất vả rồi còn gì. Tuy em không phải lên lớp, nhưng em phải soạn bài, viết luận văn, viết bài nộp đúng hạn, vất vả lắm chứ! Vừa mới ra ngoài ăn bữa cơm cho thư giãn đã bị lên lớp thế rồi, cứ như em là osin của anh không bằng, đấy anh xem bố
“Đó cũng là bố của em!” - Quản Đồng cuối cùng không nén nổi thở dài: “Ông ấy là như vậy, em cố gắng nhịn một chút đi, anh cũng hết cách với ông rồi”.
“Bố em thì chẳng bao giờ như vậy đâu” - Cố Tiểu Ảnh khẽ nói, quay người lau nước mắt.
Mấy phút sau, cuối cùng thì Cố Tiểu