XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hôn Nhân Giấy

Hôn Nhân Giấy

Tác giả: Diệp Tuyên

Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341441

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1441 lượt.

g biết rồi mình sẽ trở thành người thế nào. Chúng ta chẳng thể tác động được đến tương lai của người khác, mà chỉ có thể tác động vào tương lai của chính mình, chỉ có thể tự làm cho mình đẹp hơn, thanh lịch, trí tuệ phong phú thêm một chút.”
Dưới ánh đèn, nhìn từ chỗ Quản Đồng đang đứng, khuôn mặt nghiêng của cô sáng bừng lên, cổ áo khoác hình chữ V của cô không hiểu viền bằng gì mà cứ sáng lấp lánh.
Trong mắt cô có sự tự tin, cô đến bên một nữ sinh,tiện tay vịn vào vai một em, mỉm cười với tất cả các học sinh trẻ tuổi: “Các em thân mến, được quen biết các em là hạnh phúc của cô. Cô may mắn hơn các em một chút là thi đỗ ngay đại học, rồi lại thi đỗ nghiên cứu sinh, có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Vì thế, từ các em, cô mới nhìn thấy thế nào là không bỏ cuộc. Các em đã tham dự kỳ thi đại học, có thể có đôi chút thất vọng, nhưng các em không chịu thua, tiếp tục lao vào kỳ thi cao đẳng không hề kém kỳ thi đại học chút nào vềđộ khó. Các em đã khiến cho cô nhận ra rằng, không có sự thất bại nào là mãi mãi, về mặt này, các em là thầy của cô”.
Dưới lớp im phăng phắc, không ai nói gì đều đang im lặng nhìn lên cô chủ nhiệm lớp, chỉ lớn hơn mình ba bốn tuổi, đang đứng trước mặt. Phòng học lúc trước còn ồn ào, trong phút chốc im lặng như tờ.
“Vì thế, trong buổi họp động viên ngày hôm nay, cô biết là cô không cần phải nói” - cô lại nhón chân ngồi lên một chiếc bàn trống, tay đút trong túi áo, miệng mỉm cười, “bởi vì mọi người đều thừa hiểu, sinh viên chính quy chưa chắc đã giỏi hơn sinh viên cao đẳng, nhưng hai năm học đại học thừa ra, lại có thể giúp các em hoàn thành thêm nhiều mong muốn mà bây giờ có lẽ không kịp thực hiện, ví dụ như, có một cuộc “tình già” trong sáng chẳng hạn”.
……
Nghe đến đây, Quản Đồng và Giang Nhạc Dương quaysang nhìn nhau, không thể hiểu nổi:đây vốn là một cuộc họp động viên tinh thần trước kỳ thi chuyển tiếp của các sinh viên cao đẳng năm thứ hai. Là giáo viên chủ nhiệm, cô Cố đã thực hiện đúng nhiệm vụ của mình. Nhưng các học sinh cao đẳng năm thứ hai không còn mới nữa, lại rất thân thiết vớiCốTiểu Ảnh, nên chỉ ngồi dưới cười hì hì buôn chuyện.
Dần dần, người này một câu người kia một câu làm khung cảnh bắt đầu hỗn loạn, cuối cùng thì thành một người ngồi bên trên cười, đám người ngồi dưới cũng cười, một cuộc họp lớp nghiêm túc bỗng biến thành cuộc tán gẫu của cô và trò, ồn ào khủng khiếp. Rồi bắt đầu có nữ sinh mang quà ra ăn, vỏ hoa quả bừa bãi khắp phòng, sau đó lại chuyển thành hội trà. Từ chủ đề tình yêu của thời đại học đến tiếng Anh trình độ 4, rồi đến chuyện ăn mặc của một giáo viên nào đó, và cuối cùng là Cố Tiểu Ảnh vừa cắn hạt dưa vừa buôn chuyện.
Giang Nhạc Dương quay đầu nhìn Quản Đồng, định nói gì, nhưng vừa há miệng ra rồi lại thôi.
Quản Đồng thấy Giang Nhạc Dương muốn nói gì đó liền hỏi thẳng: “Anh định nói gì?”
Giang Nhạc Dương liếc một cái vào phòng, rồi nhìn nhìn Quản Đồng, nghi ngờ nói: “Không có gì, tôi chỉ nghĩ đến Tưởng Mạn Ngọc.”
Quản Đồng nhíu mày, cười nhẹ: “Anh nghĩ côấy giống Tưởng Mạn Ngọc?
“Anh thấy có giống không?” - Giang Nhạc Dương thở dài: “Rất thông minh, rất có tài ăn nói, xem ra cũng mạnh mẽ không kém”.
“Thực ra là không giống”, Quản Đồng nhìn nhìn đám học sinh đang cười nghiêng ngả trong phòng, suy tư: “so với Tưởng Mạn Ngọc, cô ấy biết cách thể hiện sự yếu đuối hơn, tâm hồn cũng trong sáng hơn. Trên đời này có quá nhiều người tự cho là mình thông minh, thực ra người thực sự thông minh lại là những người biết mình không thông minh, và sống thật với mình”.
Giang Nhạc Dương nghi ngờ nhìn Quản Đồng: “Người anh em, ý anh là gì?”
Quản Đồng không nói gì, chỉ nhìn nụ cười của cô gái trong lớp.
Giang Nhạc Dương chăm chú nhìn Quản Đồng, ướm thử: “Nếu lấy cô gái này về nhà làm vợ, e rằng anh chịu đựng không nổi mất.”
“Cần gì phải chịu đựng nhỉ?” - Quản Đồng nhìn Giang Nhạc Dương một cái, mỉm cười: “Tìm vợ chứ có phải tìm người hầu đâu”.
Giang Nhạc Dương nói to: “Người anh em, anh không điên đấy chứ? Sao người ta lại có thể trượt ngã hai lần ở cùng một chỗ nhỉ?”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Giang Nhạc Dương, Quản Đồng cười, không nói gì. Anh biết, dù có nói gì lúc này, Giang Nhạc Dương cũng không thể hiểu nổi. Người anh em nhỏ tuổi hơn anh này, theo nguyên tắc yêu thương bạn, vẫn còn đầy bụng căm ghét con người tham vàng bỏ ngãi Tưởng Mạn Ngọc. Thực ra Quản Đồng cũng chưa nói cho Giang Nhạc Dương biết, cho đến lúc này, anh vẫn chưa bị “tiếng sét ái tình”. Một con người lý trí như anh, chẳng qua chỉ thấy cái cô gái Cố Tiểu Ảnh hôm ở hội trường rất thú vị, còn Cố Tiểu Ảnh hôm nay khiến anh cảm thấy hơi rung động.
Lần gặp thứ ba, Quản Đồng thừa nhận, hành động nghe trộm không đàng hoàng của anh lại khiến anh nhận ra được một Cố Tiểu Ảnh hoàn toàn khác trước, thay vào sự sắc sảo hôm trước, hóa ra ở con người này còn có cả sự thánh thiện
Hơn nữa, trong mắt cô gái này, anh đã nhìn thấy một nụ cười thuần khiết nhất trên đời.
Bởi thế, anh không phủ nhận, anh có cảm tình với cái cô Cố Tiểu Ảnh bỗng dưng đâm sầ