
Tác giả: Diệp Tuyên
Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015
Lượt xem: 1341504
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1504 lượt.
ấy vậy cũng lập tức vội vàng mở cửa bước ra ngoài. Đứng bên ngoài xe, Cố Tiểu Ảnh nhận ra khoảng cách giữa hai người lúc này là chiếc thùng xe. Trần Diệp một tay tựa vào mũi xe, một tay đặt trên thành cửa xe, đang nhìn Cố Tiểu Ảnh mỉm cười.
Cố Tiểu Ảnh bị nụ cười của anh làm cho bối rối kinh khủng, đúng lúc Cố Tiểu Ảnh cảm thấy mình cần phải nói cái gì đó thì, cũng nhìn thấy anh ta cất lời.
Anh ta trước sau vẫn cười như vậy, nhìn Cố Tiểu Ảnh nói: “Cố Tiểu Ảnh, về nhà đi. Em ở đây anh thấy phiền muộn lắm!”
Nói xong, anh ta chui vào trong xe, nhanh như chớp phóng về phía hầm để xe cách đó không xa.
Cố Tiểu Ảnh chỉ biết đứng ngây ra nhìn cái xe ô tô đi xa dần, cô như sắp đánh rơi cả hàm xuống đất đến nơi rồi – mình mà làm anh ta thấy phiền ư?
Có còn công lý không thế?
Người muốn nói câu đấy, phải là Cố Tiểu Ảnh chứ!
Không hiểu nổi là thứ lý lẽ gì nữa??
Buổi tối hôm ấy, nằm một mình trên chiếc giường đơn, cô bực bội nghĩ: Đàn ông là toàn những kẻ không đáng tin! Nhìn mà xem, mới chỉ trong thời gian ngắn, mà Quản Đồng thì nổi giận với cô, Trần Diệp thì chê cô phiền hà...Hứ! Tất cả các anh cộng lại đều không bằng một Mạnh Húc, đi mà nhìn cách anh ấy đối xử với vợ mình kia kìa,là đáng ghen tị làm sao!
Nghĩ đến Mạnh Húc là lại nghĩ đến con gái của sư tỷ Đoàn Phỉ, nó thật là bé bỏng làm sao, còn chẳng to hơn búp bê Barbie là mấy, biết khóc biết cười biết nghịch ngợm, dễ thương quá đi mất, khiến mình cũng muốn đẻ một đứa...nhưng mà một mình mình thì lại chẳng đẻ được!! Thế mới thấy, gà mẹ nào có phải là toàn năng đâu, mặc dù nếu chỉ có gà bố không thôi thì chắc chắn cũng là không thể. Nhưng mà thật lòng thì... cả một ngày mà Quản Đồng vẫn không thèm gọi một cú điện thoại cho mình! Có phải là anh ấy không cần mình nữa không? Có phải thế không, có phải thế không? A a a có phải thế không?
Quản Đồng, anh thật là một kẻ nhỏ nhen ích kỷ!
Anh làm sao...làm sao...làm sao có thể không thèm để ý đến em như thế chứ!
Cố Tiểu Ảnh cứ nằm nghĩ linh ta linh tinh như thế một hồi thì ngủ quên lúc nào mà không biết. Đến nửa đêm vì lạnh quá mà bị tỉnh giấc, nhưng cô lại lười tới mức chẳng muốn dậy tìm cái gì để phủ thêm lên người, thế là cố hết sức cuộn mình lại chẳng khác nào một quả bóng chui vào trong chăn. Mặc dù đã tháng hai rồi, nhưng vùng ngoại ô vẫn rất lạnh, Học viện Nghệ Thuật tuân thủ theo chế độ tiết kiệm nên cứ nửa đêm là tắt các loại thiết bị sưởi ấm. Lần tỉnh dậy vì bị lạnh này lại khiến cho Cố Tiểu Ảnh bỗng nhớ tới căn nhà ở khu tập thể Tỉnh ủy của mình, rồi cứ lạnh cóng thế mà thiếp đi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô giáo Cố phen này hài lòng rồi – thân nhiệt đã là 38 độ, cuối cùng thì cũng đã bị sốt thật.
Cố Tiểu Ảnh chìm vào mê man.
Trong vô thức, cô chỉ toàn thấy cảnh Quản Đồng và Quản Lợi Minh cãi cọ. Cố Tiểu Ảnh đứng nép ở một bên, cùng với Tạ Gia Dung xem cảnh hai cha con cãi nhau, thỉnh thoảng muốn nói vài câu, nhưng cổ họng bị vật gì chặn mất. Duỗi tay ra, muốn nắm lấy một cái gì đó, nhưng lại cứ như phía trước có một tấm màn cản khiến cho không thể động chạm vào bất cứ việc gì được. Giây phút đó như là có động đất xuất hiện, có tiếng động phát ra “bình bình”, tựa hồ như một vật nặng bị rơi xuống. Cố Tiểu Ảnh rất lo lắng, nhưng bọn họ vẫn đang cãi nhau. Cố Tiểu Ảnh sắp khóc đến nơi rồi, rất muốn hét lên bảo hai người chạy đi, nhưng không một ai thèm để ý tới cô...đến đây thì chợt tỉnh giấc.
Tỉnh lại rồi thì mới phát hiện ra có người đang gõ cửa, đập cửa liên tục, Cố Tiểu Ảnh cau mày, chỉ một động tác đơn giản thế thôi mà đã cảm thấy đau đầu rồi, viền mắt thì sưng húp lên, cứ như là vừa bị nung qua khí nóng, đau rát nhức nhối, nhắm mắt lại rồi mở ra, mới thấy đỡ nhức hơn.
Gắng gượng ngồi dậy thì cô thấy xương cốt toàn thân đau nhức, đầu thì nặng chình chịch. Cô còn đang thắc mắc sao Quản Đồng lại về nhà giờ này, thì mãi một hồi mới nhớ ra: đây là khu căn hộ giáo viên, còn người ở cùng mình là đồng nghiệp Lưu Địch. Cô gái này vốn học cùng khoa với Cố Tiểu Ảnh, sau khi hoàn thành xong nghiên cứu sinh thì cùng được giữu lại trường giảng dạy. Lưu Địch dáng người thanh tú, lại biết cách ăn vận, chỉ có điều là hay quên trước quên sau – trong vòng một ngày mà cô ấy đánh rơi ví tiền, làm mất chìa khóa, quên điện thoại thì cũng là chuyện rất đỗi bình thường.
Cố Tiểu Ảnh đầu óc mê man bước xuống giường, đau đầu, chóng mặt, khó khăn lắm mới ra được tới cửa, thò tay ra mở cửa, rồi chẳng thèm nhìn xem ngoài cửa là ai đã quay đầu đi vào trong luôn, cất giọng khàn khàn hỏi: “Cậu lại quên chìa khóa hả?”
Quản Đồng cứ bế Tiểu Ảnh như thế định đi thẳng xuống cầu thang, nhưng vừa ra khỏi cửa thì va phải một người. Quản Đồng ngay lập tức nói câu xin lỗi, còn người phía trước thì đang đứng ngây như phỗng, do dự một lúc rồi mới cất tiếng: “Cố Tiểu Ảnh
Quản Đồng còn chẳng thèm ngoái đầu lại chào, chỉ chăm chăm bế Tiểu Ảnh chạy vội ra ngoài; còn chưa chạy được mấy bước thì đã nghe thấy từ đằng sau có tiếng bước chân