Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hôn Nhân Giấy

Hôn Nhân Giấy

Tác giả: Diệp Tuyên

Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341513

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1513 lượt.

Quản Đồng gạt tay Cố Tiểu Ảnh ra, “Bà xã, phiền em bớt chút thời gian lấy hộp sữa chua trong tủ ra ăn hết cho anh nhờ”.
“Ối, lại nữa rồi!!!” - Cố Tiểu Ảnh than thở, ngả người vào lưng Quản Đồng.
Quản Đồng ngẩng đầu lên, thấy ngay bóng hai người đang bám chặt lấy nhau in trên cửa cái lò vi sóng đặt ngay bên cạnh.






Mới sáng sớm ngày hôm sau, Cố Tiểu Ảnh gấp gáp gọi điện cho Hứa Tân: “Hôm qua hai người nói chuyện thế nào?”
Hứa Tân cười khẩy: “Thì còn thế nào nữa, hai người ngồi ôn lại chuyện cũ thôi. Chủ đề chính là cậu và anh Quản, nói chuyện về người quen là chiến lược chủ đạo trong các cuộc hẹn hò mà”.
“Nhưng thầy Giang cũng ổn đấy chứ”, Cố Tiểu Ảnh cũng trằn trọc cả đêm, càng cân nhắc càng thấy vụ này khả thi: “Hay là cậu xem xét lại đi?”
“Thầy Giang thì khỏi phải nói, tốt từ trong ra ngoài, nhưng nếu đã muốn ra tay thì ra tay từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến ngày hôm nay?” - Hứa Tân chẳng có chút hào hứng - “Hơn nữa, con ruồi nhép ơi, chẳng nhẽ cậu không biết, cái kiểu hẹn hò giới thiệu này là một sự xỉ nhục đối với các cô gái trí thức như chúng ta hay sao?”
“Sao lại thế chứ?” - Cố Tiểu Ảnh kinh ngạc thốt lên, “Mình luôn thích được giới thiệu người yêu, mà đáng tiếc là chẳng có cơ hội”.
“Diễm Diễm là ai?” - Cố Tiểu Ảnh thản nhiên, tức giận quá đã biến thành thản nhiên.
Vất vả rồi, em dọn cái giường trong phòng đọc đi nhé, để Diễm Diễm đến ở”.
“Diễm Diễm là ai?” - Cố Tiểu Ảnh thản nhiên, tức giận quá đã biến thành thản nhiên.
“Ngụy Diễm Diễm, theo vai mà tính thì nó là em họ xa của anh”, Quản Đồng thở dài, “Sinh năm 86, học trung cấp học viện dạy nghề, ngành quản trị kinh doanh. Em bảo một đứa học trung cấp thì quản trị được cái gì chứ?”.
“Em họ xa mà anh cũng phải lo ăn lo ở lo việc cho à”, Cố Tiểu Ảnh cũng thở dài, “Chúng mình đang ở chế độ xã hội chủ nghĩa rồi phải không?”
“Nhưng mà người ta đã có lời rồi, cũng không thể không lo...” - Quản Đồng bất đắc dĩ nói: “Thôi giúp nó thử xem thế nào vậy, nếu không được thì thôi”.
Cố Tiểu Ảnh không nói gì, cứ thế gác má
Những lúc không muốn nói thêm với Quản Đồng, ban đầu Cố Tiểu Ảnh chọn cách cáu gắt, cãi cọ, kêu ca, sau đó chuyển sang gác máy hoặc không nói gì quay người đi thẳng. Nếu đã chẳng có cách nào thay đổi được tình hình, thì còn lý luận làm quái gì nữa?
Giờ thì cô đã dần dần hiểu ra, tại sao người ta lại nói cãi nhau làm tăng thêm tình cảm vợ chồng, trong khi lạnh lùng chính là hung thủ giết chết hôn nhân.
Nhưng dù có lạnh lùng hay không, thì Quản Đồng vẫn cứ về nhà ăn cơm tối. Cái vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, đã khiến Cố Tiểu Ảnh hết cả bực bội. Hóa ra giới hạn bực bội cao nhất là hết cả bực bội.
Mà dù có bực hay không, thì Ngụy Diễm Diễm vẫn cứ đến, không chỉ sẽ đến, mà còn đến rất sớm nữa. Buổi tối ngày hôm sau, Cố Tiểu Ảnh dạy học xong từ trường về, vừa đẩy cửa, đã thấy một túi hành lý rất to trong phòng khách. Ngẩng đầu lên thì thấy ngay một cô gái khá thanh tú đang khoanh tay ngồi đó.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Quản Đồng từ phòng khách đi ra, thấy Cố Tiểu Ảnh, có vẻ cáu: “Em vẫn chưa dọn phòng khách à? Anh đã nói hôm nay Diễm Diễm đến rồi còn gì?”
“Em đã định sáng nay dọn phòng, nhưng vừa sáng sớm đã có điện thoại thông báo thay đổi giờ dạy.” - Cố Tiểu Ảnh mệt mỏi cởi áo khoác: “Anh xem thế nào rồi dọn dẹp nhé, em mệt quá, phải ngủ đã”.
“Không nấu cơm à?” - Quản Đồng nhíu mày, dạo này anh bận việc cơ quan, mặt mũi lúc nào cũng cau có.
“Muốn ăn gì thì ra ngoài ăn vậy, em đi ngủ trước đây!” - Cố Tiểu Ảnh hơi lạc giọng cũng nhíu mày: “Đừng có quát em”.
Quản Đồng thực sự bực mình: “Dù gì thì em cũng phải giúp anh, hôm nay anh phải làm cho xong tài liệu, bận đến ngập đầu ngập cổ đây”.
“Quản Đồng, em xin anh đấy, em vừa dạy liền tám tiết”, Cố Tiểu Ảnh thấy chán nản đến phát khóc, “Em sắp xỉ, anh tha cho em!”
“Chị dâu, anh!” - Ngụy Diễm Diễm đứng một bên cuối cùng cũng run run mở miệng: “Có phải em làm phiền anh chị không?”
Vừa nói mắt đã đỏ lên: “Nếu anh chị thấy phiền, ngày mai em sẽ đi”.
“Không liên quan đến em”, Quản Đồng cố gắng kìm nén sự cáu giận và bực bội trong lòng, “Tối nay em thích ăn gì, anh đưa em đi ăn”.
“Em cứ ở đây” - Cố Tiểu Ảnh thở dài nhìn Ngụy Diễm Diễm, cố gắng lắm mới nặn ra một nụ cười: “Chị đứng trên bục giảng cả ngày, mệt quá, cổ họng đau rát, hai người đừng quan tâm đến chị, cứ ra ngoài ăn đi, chị ngủ một chút là ổn thôi mà”.
Ngụy Diễm Diễm không nói gì nữa, chỉ nhìn Cố Tiểu Ảnh với ánh mắt sợ hãi. Quản Đồng gần đây bị những cuộc hội nghị liên miên ở cơ quan làm cho sắp phát điên. Thấy ánh mắt đó, anh lại càng bực bội, quay người lấy chìa khóa và điện thoại di động rồi đi ra ngoài. Ngụy Diễm Diễm lếch thếch theo sau, trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu nhìn Cố Tiểu Ảnh một cái, ánh mắt giống hệt thỏ con, có đôi chút khiến người khác thấy thương hại.
Cố Tiểu Ảnh thở dài, quay người vào phòng ngủ, chẳng kịp thay quần áo đã thả mình xuống giường. Vì đã quá mệt nên cô nhan