
Tác giả: Giáp Đồng
Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015
Lượt xem: 1343240
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3240 lượt.
ân xếp tất cả đồ ăn vặt trong nhà ở trước mặt đứa bé.
Mà đứa bé này, chính là Mạnh thiếu gia mất tích đã lâu.
Cầm trên tay một bọc khoai tây chiên, lập tức mở ra, tiếng ăn giòn tan giòn tan vang lên, trong miệng nói mơ hồ không rõ: "Bà có thể gọi cháu là Tranh Tranh, một mình bà ở nơi này cũng không cảm thấy buồn bực sao?"
Đồng phu nhân cảm thấy đứa nhỏ này cực kỳ khiến mình thích, liền cười một cái rồi nói: "Hiện tại có Tranh Tranh theo bà rồi, bà không cảm thấy buồn nữa."
Mạnh thiếu gia nghe xong lời này thì trong lòng không thoải mái, lập tức không có tâm tình ăn cái gì, liền trực tiếp nhét khoai tây chiên vào một bên, rũ đầu, một dáng vẻ yên tĩnh.
Nhìn bộ dáng này của cậu, Đồng phu nhân đã cảm thấy đau lòng , vội vàng ôm lấy cậu, dụ dỗ hỏi cậu: "Thế nào? Thế nào? Có phải bà chọc giận cháu mất hứng hay không?"
Mạnh thiếu gia lắc đầu lqd một cái.
"Hay là bà đưa đồ ăn không ngon cho cháu."
Mạnh thiếu gia lắc đầu một cái.
"Hay là ——"
"Là cháu nhớ mẹ." Mạnh thiếu gia dùng giọng nói mềm nhũn nói chuyện.
Đồng phu nhân lập tức phạm vào khó khăn, không biết nên như thế nào cho phải, cửa biệt thự bị người mở ra, trong nháy mắt, vẻ mặt Đồng phu nhân trầm xuống, khôi phục dáng vẻ người lạ không thể gần lần nữa.
"Chính là ông lão hư này, bắt được cháu, không để cho cháu thấy mẹ, bà đánh ông ta, đánh ông ta đi."
Đồng phu nhân chỉ ôm lấy lqd Mạnh Vân Tranh, dụ dỗ không tiếng động.
Đồng Hoa Triệu cũng không nói lời nào, chuông điện thoại di động vang lên không hề có điềm báo trước, hình như đầu kia truyền đến giọng nói không thể tin được.
"Lão gia, Mạnh Thiệu Đình tỉnh rồi."
Trong phút chốc, nét mặt Đồng Hoa Triệu biểu lộ rất nhiều loại tâm tình, giống như vui sướng, giống như hưng phấn, giống như coi chừng gì đó rốt cuộc coi chừng được, mà ở trong nét mặt đó lại mang theo một loại phiền muộn, ông ta cúp điện thoại di động, lại nói một câu không lien quan chút nào.
"Cuối cùng bà cũng chịu trở lại." Còn chưa có bước vào cửa thì bước trên bậc thang hơi chậm lại, xoay người mở cửa rời đi lần nữa.
Có gió lạnh rì rào rót vào từ bên ngoài, Mạnh thiếu gia cũng cảm thấy bắt đầu lạnh, liều mạng cọ trên người Đồng phu nhân.
Mặc dù chỉ mới thấy vài lần ngắn ngủn, thế nhưng bà lão này đối với cậu thật sự rất tốt, hơn nữa cũng có một loại cảm lqd giác rất thân thiết nữa, về phần rốt cuộc là cảm giác gì, Mạnh thiếu gia không biết, cho nên tiếp tục ăn.
Bóng dáng ông ta lảo đảo đi xa bóng dáng, không giống bình thường nhẹ nhàng chậm chạp như vậy, không hoảng hốt không vội vã, vậy mà hôm nay, lần đầu tiên bà thấy được bóng lưng vội vội vàng vàng của ông ta, trên mặt mang nụ cười, giống như cậu nhóc vội vã đi tham gia hẹn hò.
Không biết vì sao, Đồng phu nhân chỉ cảm thấy lần này ông ta đi, thật giống như tim của mình cũng trống rỗng rồi.
Cảm giác kia, giống như rất nhiều năm trước, nhưng kể từ khi bà sinh Trác Khiêm thì sau đó không còn loại cảm giác này, Đồng phu nhân đè tim lại, đột nhiên hỏi mình.
"Là thật sự đi sao?"
Vấn đề này, không có người trả lời bà, cả phòng vắng vẻ, Đồng phu nhân đột nhiên cảm thấy rất mệt, cả trái tim giống như đầu cành tùng bách bị đè thấp trên núi tuyết mênh mông, bà chậm rãi nhắm mắt lại, buộc mình không cần suy nghĩ những chuyện này nữa.
“Em muốn gặp bà ấy!” Tiếng la truyền ra từ trong biệt thự Tân Hà Uyển, sau khi biết được dáng dấp người phụ nữ tới đưa đồ từ trong miệng Đồng Trác Khiêm, trong lòng Phục Linh giống như bị lửa thiêu đốt, hận không thể để người phụ nữ kia xuất hiện trước mặt mình ngay lập tức.
Dáng dấp giống em đến chín phần, nếu mà người phụ nữ còn trẻ tuổi, liền có thể có thể tưởng nhầm thành em.
Đây là nguyên văn Đồng Trác Khiêm nói.
Đầu tiên trong đầu Phục Linh nghĩ đến chuyện chỉnh dung, nhưng mà rất nhanh bỏ đi ý niệm này, cô cũng không phải là ngôi sao thiên vương đặc biệt nổi danh, cũng không có dáng dấp nghiêng nước nghiêng thành, chim sa cá lặn, tại sao lại có gương mặt giống như cô?
Vậy là cái gì?
Ông ấy là thiếu tướng, mà bà chỉ là thư ký trong căn cứ quân đội mà thôi, hai người có kiếp sống không giống nhau lại bị vận mạng dẫn dắt đi cùng nhau.
Có nhiều đoạn ngắn từ từ nổ tung trong đầu Lang Phàm, giống như quả cầu lửa, nóng rực lòng bà, làm cho bà giật mình.
Lúc gặp lại, ông ấy trẻ tuổi sáng ngời, ngay thẳng oai hùng, mặc dù số tuổi của bà lớn hơn ông ấy rất nhiều, nhưng nhìn qua lại giống cô gái mười tám tuổi, ông ấy lấy thân phận bạn tốt nhìn bà không ngừng theo đuổi một người đàn ông, cho dù người đàn ông kia khinh thường Lang Phàm bà, bà vẫn da mặt dày dính lấy.
Tất cả mọi người đều nói ký giả mặt trận chẳng tốt lành gì.
Chỉ có ông ấy nói: “Theo đuổi thứ mình thích, đó là dũng cảm, bọn họ không dám dũng cảm, cho nên không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh.”
Mà còn có một người nói: “Làng Phàm, cuối cùng tôi cảm thấy cô cái gì cũng được, cho dù có ngày cô oanh tạc căn cứ quân đội.”
Rồi sau đó, n