
Chiến Thư Của Nàng Tình Nhân Nhỏ
Tác giả: Giáp Đồng
Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015
Lượt xem: 1343242
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3242 lượt.
ạnh lùng, ông ta lại có cảm giác mình sai lầm rồi.
Không, ông ta không sai, ông ta– Đồng Hoa Triệu sẽ không có ngày làm sai, từ trước đến nay ông ta là một người hiểu chuyện, làm việc mạch lạc rõ ràng, tại sao có thể làm sai.
Mông Kính cũng không thay đổi nét mặt, bưng tách cà phê trên bàn từ từ uống, mới chậm rãi nói: “Đồng thủ trưởng mang theo binh lính đi dạo phố sao?”
Ông liếc mắt nhìn binh lính ngoài cửa, giống như cực kỳ khinh thường.
“Lang Phàm.” Đồng Hoa Triệu cắn răng nói lên cái tên làm ông ta vừa yêu vừa hận, lại thấy gương mặt bà không thay đổi đáp một tiếng, cực kỳ lạnh nhạt.
Đột nhiên ông ta bị kích thích, lập tức sải bước vọt tới trước mặt Lang Phàm, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm đôi mắt bà, hung ác nói: “Bà cứ hận tôi như vậy sao?”
“Hận, sao lại không hận?” Lang Phàm đứng dậy, nhìn thẳng vào hắn: “Một người đàn ông, luôn miệng nói yêu tôi, lại hại chết chồng tôi.”
“Mạc Sâm không phải là chồng bà!”
“Ông hại chết chồng tôi, để cho tôi lưu lạc một mình nửa đời, hại chết con gái tôi, để cho cả đời tôi vượt qua trong áy náy, bây giờ ông làm hại Thiệu Đình không rõ sống chết như thế nào, ép tôi xuất hiện, tôi có thể hạnh phúc cả đời, nhưng ông lại phá vỡ từng chút một, mỗi ngày đều vượt qua trong đau đớn.”
“Ông như vậy, làm cho tôi có lý do gì để không hận!”
Phảng phất giống như phát tiết, Lang Phàm nặng nề rống lên, Đồng Hoa Triệu không thể tin được, sau đó cười: “Bà hận tôi? Nhưng mà tôi yêu bà, Lang Phàm, tôi *** yêu bà.”
Lang Phàm cười lạnh, chậm rãi nói: “Ông yêu tôi, có quan hệ với tôi sao?”
Trong phút chốc, Đồng Hoa Triệu không tìm được ngôn ngữ thích hợp.
“Đúng vậy, không có A Sâm không có con gái, tôi liền yên tĩnh núp ở Provence hết cả đời, vậy là xong, nhưng tại sao ông phải quấy rầy tôi? Tại sao lại hại những người quan trọng của tôi? Nếu như đây là yêu do ông nói, như vậy, thật xinh lỗi, tôi tiêu thụ không nổi phần tình cảm này.”
“Lang Phàm!” Đồng Hoa Triệu hổn hển quát.
Đột nhiên Mông Kính đứng dậy, kéo tay Lang Phàm muốn rời đi, lại bị người lấy khẩu súng chặn lại.
“Tôi tin, thủ trưởng Đồng biết lấy súng uy hiếp quan chức nhà nước sẽ có kết quả gì.”
Lời của Mông Kính bị Đồng Hoa Triệu xem nhẹ, ông ta chỉ nhìn người phụ nữ làm cho ông ta suy nghĩ trong lòng: “Cùng tôi trở về.”
“Được.” Lang Phàm mỉm cười, nắm tay Mông Kính: “Tiểu Kính, mang tôi trở về.”
“Ngăn lại!” Đồng Hoa Triệu tức giận quát, bóng lưng xinh đẹp của người phụ nữ kia vẫn hiện lên rõ ràng trong con ngươi của ông ta, phảng phất như đoá hoa sen mới nở, làm ông ta kinh ngạc giống như những năm tháng đã từng trải qua.
Mặc dù bà ấy đang ở trước mắt ông ta, ở nơi không vượt qua hai mét, nhưng lại làm ông ta cảm thấy, bóng dáng hai người bọn họ cách xa nhau vạn dặm, hai mươi mấy năm không nhìn thấy bà ấy, ông ta ở thủ đô, bà ấy ở Provence xa xôi, mà mới vừa rồi ông ta mới biết người phụ nữ này vẫn ở Provence nhiều năm qua.
Ai cũng biết nơi đó có một thị trấn nhỏ, ở một phong tình vạn thiên người phụ nữ phương Đông, rất sớm liền đi ra cửa, sau đó buổi chiều sẽ trở lại, không ai biết bà ấy đi đâu, cũng chỉ suy đoán, chỉ là suy đoán mà thôi.
“Lang Phàm, đến cuối cùng bà muốn như thế nào?”
“Ha ha.” Lang Phàm cười lạnh, giống như nghe không hiểu những lời này của ông ta, bà ấy đưa lưng về phía ông ta, nhẹ nhàng nói: “Những lời này, phải là tôi hỏi ông, Đồng Hoa Triệu, đến cuối cùng ông muốn như thế nào?”
“Bạn.” Bà ấy nhẹ nhàng trả lời.
Giọng nói của bà ấy êm ái có lực, lại giống như bom đạn nổ dưới nước nổ trong đầu ông ta, lăn lộn toàn bộ suy nghĩ của ông ta, không tìm được phương hướng.
Bạn? Bạn?
Thì ra thứ tàn nhẫn nhất trên thế giới này không phải là khoảng cách, mà là bạn yêu cô ấy, ở bên người cô ấy, đối xử với cô ấy tốt về mọi mặt, cô ấy lại xem bạn là bạn, sau đó yêu người khác.
Ngày đó, ông ta đạp nát đoá hoa mới mua, chân đá vào chiếc xe jeep ông ta yêu quý, sau đó kéo Lang Phàm lại, hung hăng hôn bà ấy.
Về phần kết quả.
Đương nhiên là cẩu huyết, bị đánh một cái tát, sau đó Lang Phàm cố nén uất ức bỏ đi.
Quả rất nhiều ngày sau, trời mưa to tầm tã, sau rất nhiều lần ông ta ão não về cách làm của mình, Đồng Hoa Triệu đi đến nhà Lang Phàm nhận lỗi.
Bà ấy mặc rất nhiều quần áo, dáng vẻ tỉnh táo, giống như là mới vừa tỉnh lại, sau đó, ông ta phát hiện, bà ấy nóng sốt, bởi vì từ sau ngày đó, bà ấy về nhà tắm nước lạnh giúp mình bình tỉnh một chút, kết quả là ngã bệnh như vậy.
Ông ta ão não, hối hận, nhưng không biết nên làm cái gì, chỉ có thể cam kết.
“Lang Phàm, cả đời này, anh tuyệt đối sẽ không ép em làm bất kỳ chuyện gì mà em không muốn.”
Mà nhiều năm sau, ông ta hại chồng của bà ấy — Mạc Sâm ngồi tù, chia cách nhau như mấy lần sông Trường Giang.
“Em trở lại gả cho anh, anh liền thả Mạc Sâm.”
Nhưng lời cam kết kia lại trôi qua, phảng phất như ngày hôm qua, lời nói còn văng vẳng bên tai, mà hôm nay lại bị ông ta vứt bỏ một lần, sau đó giẫm đạp trên