Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Hôn Nhân Mạnh Mẽ Sếp Tha Cho Tôi Đi

Tác giả: Giáp Đồng

Ngày cập nhật: 02:49 22/12/2015

Lượt xem: 1343241

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3241 lượt.


Đem con gái người ta làm cho cái bụng phình to, còn không cho cha người ta biết, thật là đáng chết.
Thấp giọng ho khan hai tiếng, Đồng thiếu gia một lần nữa trưng ra bộ mặt lạnh băng, cáu kỉnh quát lên: “Lên đường”.
Lúc này không trốn, còn đợi đến bao giờ?
Về phần Mạnh Thiệu Đình cũng không có cản anh, dù sao trước mắt phải cứu được con gái về là tốt nhất, chờ người an toàn rồi nói sau.
Quân phục chỉnh tề, chuẩn bị xuất phát, Đồng Trác Khiêm lại nhíu mày, chuyện này có dính dáng tới Roman Nghê, không thể xem thường.
Hơn nữa, lần hành động này lại phải lấy Roman Nghê làm mồi nhử, thật là đại nạn.
Vị Tư Lệnh quân khu kia yêu cháu gái như mạng mình.
“Đồng thủ trưởng, tính mạng con gái lão giao cho ngài”. Làm cho con gái mình bụng lớn như vậy rồi, không làm chút áp lực với hắn sao được?
Đồng Trác Khiêm trịnh trọng gật đầu, xoay người đi lên phi cơ: “Trưởng ban Mạnh, có thời gian nhờ người đến viếng thăm lão Tư Lệnh, tôi cảm thấy chuyện này nên cho ông ấy biết, về phần Roman Nghê, chúng ta không thể nào mang theo, chỉ có thể tùy cơ hành sự”.
Mạnh Thiệu Đình gật đầu: “Hãy bảo trọng!”
Câu nói này giống y như lời dặn dò đối với con rể tương lai, khiến cho Đồng thiếu gia không khỏi nhếch miệng cười, liền xoay người bước lên phi cơ.
“Cất cánh, hành động”.
---------------
“Ai Lý Khắc Tư tiên sinh, thuyền của chúng ta còn khoảng năm trăm cây số nữa là đến đảo Nhật Bản, có cần phải thả chậm tốc độ lại không?”
Gật đầu một cái, Ai Lý Khắc Tư nâng gương mặt tinh xảo như yêu nghiệt của mình lên, nhìn xung quanh không thấy bờ bến hỏi: “Mọi chuyện đã làm xong?”
“Đã gửi một thư điện tử nặc danh đến tổng bộ chiến đội Phi Hổ”.
“Vị Mạnh tiểu thư kia đâu?”
“Vẫn ở trong phòng ngủ”.
“Thật là đáng yêu”. Hắn cười một tiếng thật thấp, đứng dậy: “Tôi có hơi nhớ cô ấy rồi, đi thăm cô ấy một chút đi”.
Gót giày da dẫm trên mặt sàn gỗ phát ra âm thanh cộp cộp, thật ra thì nguyên nhân thật sự khiến Mạnh tiểu thư ngủ không phải vì mệt, mà là vì đói cho nên cô chỉ có thể cố gắng ngủ để quên đói, nghe tiếng bước chân vang đến gần, tiếng cửa bị mở ra nghe ken két, khuôn mặt anh tuấn của Ai Lý Khắc Tư ngay lập tức xuất hiện trước mắt Phục Linh.
“Mạnh tiểu thư thân mến, tôi đến thăm cô đây!”
Trong lòng gào khóc một tiếng, Phục Linh nói: “Anh là cái đồ Khắc Tử, sao có thể đối xử với phụ nữ có thai như vậy? Cả cơm cũng không cho ăn”.
Hắn bất ngờ lộ ra vẻ mặt mờ mịt, hàng lông mi dài như tranh vẽ khẽ chớp chớp, phun ra một câu khiến Phục Linh muốn hộc máu ngay tức khắc.
“Trước khi tôi bắt cô đến đây, không phải cô đã ở nhà hàng ăn no nê rồi sao?”
“Ăn no con mẹ anh”. Phục Linh khẽ quát một tiếng, gương mặt ngay lập tức hiện ra cơn thịnh nộ: “Bà đây còn tức anh ách đây, đũa bà còn chưa động, đám chó săn kia liền xông vào, xông vào cũng không nói, bà đây đã nấp rồi, khốn nạn, vậy còn bị phát hiện, còn bắt bà đi tới cái nơi chim không biết đẻ trứng này, bắt thì cũng thôi đi, các người nghèo nàn tới mức cơm cũng không cho bà ăn một miếng, Khắc Tử, anh thật là không có thể diện, sao anh không ôm cơm cùng đi xuống địa ngục để dành ăn luôn đi”.
Những lời này, thoát ra từ miệng của một cô gái xinh đẹp với vẻ ngoài vô cùng trong sáng, thật quá mức chấn động đi.
Có vài từ, khiến cho một người từ nhỏ đến lớn sống ở nước ngoài như Ai Lý Khắc Tư nghe mà không thể hiểu nổi, nhưng tóm lại hắn vẫn biết là cô gái trước mắt hiện tại đang rất tức giận cùng oán trách.
“Có thể cho tôi ăn cơm được chưa?” Phục Linh mắng xong, thấp giọng hỏi một câu.
Cho dù trời đất có bao la, thì cái bụng vẫn là lớn nhất nha.
Ai Lý Khắc Tư lắc đầu: “Không được”.
Phục Linh sửng sốt: “Vì sao? Tôi với anh có thù oán”.
“Không có”.
“Tôi giết chết cả nhà anh?”.
“Không có”.
“Tôi cướp vợ của anh?”.
“Không có”.
“Tôi lừa gạt tình cảm của anh?”. Được rồi, Mạnh tiểu thư sắp khóc.
“Không có”.
Ngước khuôn mặt nhỏ nhắn vô tội lên, Mạnh tiểu thư hỏi: “Vậy tại sao không cho tôi ăn cơm?”.
“Vì cô là người phụ nữ của Đồng Trác Khiêm”.
“Là sao?”.
“Đồng Trác Khiêm cướp người phụ nữ của tôi, để cho tôi bị đói, nên tôi bỏ đói người phụ nữ của hắn”.
Khắc Tử, anh là một tên bần tiện!
Ở trong lòng thầm nguyền rủa Đồng thiếu gia, đấu tranh, phản kháng đều không ích lợi gì, Mạnh tiểu thư quyết định không nói chuyện, chờ cứu viện, không nhìn tên Khắc Tử này.
Cho dù không có cơm ăn, bà đây cũng có thể sống bảy ngày đấy.
---------------
Phi cơ đã tiến gần đến bờ biển, cứ bay trên không trung, mục tiêu quá lớn, Đồng Trác Khiêm lý trí lựa chọn tàu lặn, các binh sĩ khác thì lái phi cơ, đến khi cần thiết thì cùng tấn công và yểm trợ.
Đứng trong buồng lái, chân mày Đồng Trác Khiêm nhíu liên tục, chưa một lần giãn ra.
Anh không dám tưởng tượng, nếu như anh chỉ vui đùa thôi, kiểu ăn bánh trả tiền, tại sao cứ phải là cô gái khiến cho người ta tức giận đó đến hai lần, hơn nữa cô ấy lại mang thai.
Ai da, Đồng Trác Khiêm anh, ấy vậy mà có con rồi.
“Lái nhanh một chút”.
Thao tác