XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hồng Nhan Lộ Thủy

Hồng Nhan Lộ Thủy

Tác giả: Trương Tiểu Nhàn

Ngày cập nhật: 03:38 22/12/2015

Lượt xem: 134426

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/426 lượt.

iên lạc nữa.”
Hình Lộ tháo từng bảng giá trên từng chiếc áo sơ mi xuống, cô nhận lấy thẻ tín dụng của khách hàng rồi nhìn, tên của anh ta là Dương Chấn Dân. Cô bảo anh ta kí tên lên giấy.
Đối phương nói một lần nữa:
“Chờ một lúc tôi phải tìm cơ hội tẩu thoát mới được.”
Hình Lộ hỏi:
“Buổi tiệc tổ chức tại đây sao?”
Đối phương gật đầu, cười cười:
“Nghe nói mời gần một nửa dân cư ở Hồng Kông.”
Hình Lộ trải mảnh giấy trắng mỏng rồi bỏ áo sơ mi lại, cười nói:
“Kết hôn luôn đáng để chúc mừng mà.”
Lúc cô ngẩng đầu lên, thì phát hiện ánh mắt đối phương đang dừng lại trên người cô, cô đỏ mặt.
Sau đó, cô bỏ những chiếc áo đã được gói kỹ vào một chiếc túi giấy, tiễn khách hàng đi. Hai người chia tay ở cửa. Cô thấy một mình anh ta bước đến hội trường buổi tiệc ở tầng hai, bóng lưng màu xám kia dần dần cách xa cô.
Ngày hôm sau, Dương Chấn Dân lại đến.
Lúc nhìn thấy Hình Lộ, anh ta nhoẻn miệng cười để lộ ra hàm răng trắng tinh, nói:
“Hôm qua tôi nghe lời em nói, ngồi đến lúc tàn tiệc, ăn no đến mức bụng căng ra, phải mua một ít quần mới thôi.”
Hình Lộ hỏi:
“Anh thích kiểu nào?”
Anh ta trả lời:
“Em chọn thay tôi một vài chiếc đi! Khiếu thẩm mỹ của em rất tốt!”
Cũng giống như ngày hôm qua, anh ta mua hết toàn bộ những chiếc áo Hình Lộ chọn.






Ba ngày tiếp theo, Dương Chấn Dân đều đến cửa hàng mua quần áo. Trang phục anh ta mặc đều khá tùy ý nhưng cũng rất lịch sự, kiểu phối hợp bốc đồng đó lại khiến anh ta có vẻ không giống người thường. Anh ta và Hình Lộ thường tán dóc với nhau về vốn hiểu biết quần áo, anh ta cũng thích âm nhạc cổ điển, thích ca kịch, thích nghệ thuật.
Có một hôm, Dương Chấn Dân nói đến rất nhiều nơi anh ta đã đến, kể cho cô nghe cuộc sống ở Stanford, nhà bọn họ ở Paris, Tokyo, Barcelona và cả nhà tại Luân Đôn nữa.
Hình Lộ nhấn mạnh:
“Tôi đã từng đến Luân Đôn. Nửa đời người của ông nội tôi đều ở Luân Đôn, nhưng ông đã mất vào nhiều năm trước rồi.”
Dương Chấn Dân nhìn cô, hỏi:
“Đúng rồi! Một người căn bản không mặc nhiều quần áo như thế!”
Dương Chấn Dân gật đầu:
“Mặc dù mua nhiều quần áo như thế, quanh đi quẩn lại tôi vẫn mặc vài bộ quần áo cũ mà thôi.”
Hình Lộ muốn tìm một chút việc làm, để phân tán sự chú ý của bản thân, thế là, cô lấy vài bộ quần áo đang ngăn nắp trên kệ, gấp đi gấp lại.
“Sao anh không mặc những bộ quần áo mới mua?” Cô vừa xếp quần áo vừa hỏi.
Dương Chấn Dân nói:
“Con người của tôi, thích gì đó sẽ luôn thích mãi.”
Hình Lộ liếc nhìn anh ta, chỉ nói một câu:
“À… Có một vài vị khách cũng như thế.”
“Hơn nữa…” Dương Chấn Dân nói, “Tuần sau tôi phải đi Ý.”
Hình Lộ hỏi:
“Là đi chơi với bạn à?”
Dương Chấn Dân phấn khởi nói:
“Không, tôi đến đó tham gia đua xe.”
Hình Lộ giật mình hỏi:
“Anh là tay đua xe à?”
Dương Chấn Dân cười nói:
“Chơi đùa nghiệp dư với mấy người bạn thôi.”
Hình Lộ mở to hai mắt nói:
“Đua xe rất nguy hiểm đó!”
Trên mặt của Dương Chấn Dân lộ vẻ tự tin:
“Nhìn thì thấy rất nguy hiểm, nhưng thật ra không phải, chỉ cần thử qua nhất định sẽ thích nó.”
Sau đó, Dương Chấn Dân nhìn đồng hồ trên tay, ngẩng mặt lên nhìn Hình Lộ nói:
“Em sắp hết giờ làm chưa?”
Hình Lộ trả lời:
“Đúng rồi, sắp hết giờ làm.”
Dương Chấn Dân lại hỏi:
“Hết giờ làm việc nếu rảnh thì cùng nhau dùng một bữa cơm được không?”
Đó là một buổi tối vui vẻ, Hình Lộ ngồi trên chiếc xe đua thể thao có phần sau dán màu hồng của Dương Chấn Dân. Xe của anh ta chạy vụt trên những con đường lớn quanh co ở ngoại thành. Thỉnh thoảng Hình Lộ dùng hai tay che mắt không dám nhìn về phía trước. Dương Chấn Dân nhiều lần kéo tay cô ra nói:
“Đừng sợ!”
Chiếc xe lao đi như gió về phía đỉnh núi, bọn họ ngồi ở một nhà hàng trên đỉnh núi dùng cơm. Mưa suốt hai tuần nay, hôm nay vừa vặn trời trong suốt, bầu trời đêm trong vắt, sao ở phía cuối trời lóe sáng.
Dương Chấn Dân kêu lên:
“Chúng ta tốt số thật!”
Hình Lộ nói:
“Đúng rồi! Đã lâu ngày như vậy không thấy được sao rồi.”
Dương Chấn Dân nhìn hai mắt cô, nói:
“Nhưng ánh mắt của em còn sáng hơn cả sao nữa.”
Hình Lộ cười:
“Thật sao?”
Dương Chấn Dân lại nhìn kỹ cô một lần nữa, nói:
“Đôi mắt to như thế, chắc là nặng lắm nhỉ?”
Hình Lộ chun mũi nói:
“Nặng?”
Dương Chấn Dân nhếch môi cười:
“Đôi mắt này, lại còn lông mi dài như vậy, ít nhất cũng phải nặng 200g nhỉ? Sao không phải là một gánh nặng cho được? Chỉ là, trái ngược đó lại là một kiểu gánh nặng đẹp đẽ.”
Hình Lộ cười:
“Anh học Toán ở Stanford à? Sao có thể tính ra 200g thế?”
Dương Chân Dân trả lời:
“Tôi học quản lý công thương.”
Anh ta nói sau khi tốt nghiệp từ Mỹ về muốn nhúng tay vào việc làm ăn của gia tộc, nhà anh ta làm nghề dệt may. Anh ta vốn nghĩ bản thân mình sẽ tự lập, thế nhưng bố cần anh ta. Sau khi dùng cơm xong, bọn họ tản bộ trên đỉnh núi. Anh ta nhìn cô bằng đôi mắt ái mộ, nói với cô:
“Ngày mai vẫn có thể gặp em chứ?”
Hình Lộ xoa nhẹ ánh m