
Tác giả: Mộc Lâm
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341513
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1513 lượt.
ình nàng đơn độc?
“Chát!” –Cái tát của Tiêu Phàm in lên mặt Tế Tuyết dấu tay đỏ chói. Nàng sững sờ nhìn hắn, đôi mắt tràn ngập hoang mang cùng mệt mỏi.
- Tế Tuyết, đầu ngươi có phải toàn bã đậu không? Chuyện đến nước này là ngươi tự chọn, thù do ngươi báo, người do ngươi hại, hối hận cũng muộn rồi. Đừng để cái chết của mẫu thân ngươi và Tế Diệc Hàn uổng phí!
Hắn nói xong liền ôm lấy nàng, dùng khinh công lẩn vào bóng đêm.
Trở về Chiêu Dương điện Tiêu Phàm mới nhận ra ngực mình ướt đẫm nước mắt, có thể nhìn thấy Tuyết vương gia lãnh khốc rơi lệ hắn cũng thật có phúc khí.
Tế Tuyết đột nhiên chạy khỏi điện, hướng về đại lao. Nàng giống như người điên đi khắp các xà lim tìm Mã Dũng, sau cùng thấy hắn ngồi lặng lẽ trong góc tối xem một vật gì đó.
- Mã Dũng! –Nàng khàn giọng gọi hắn.
Hắn giật mình, ngẩn người nhìn nàng, khi xác định đây không phải là mơ mới cuống quýt đứng dậy.
- Vương gia! –Hắn lo lắng hỏi nàng –Sao gia lại khóc, ai đã đánh gia?
Nàng lắc đầu không trả lời.
- Mở cửa phòng giam, mau lên!
Cai ngục bị nàng quát sợ đến hồn phi phách tán, loay hoay mãi mới mở nổi chiếc khóa bằng sắt to đùng.
- Ngươi đi đi! –Nàng bảo Mã Dũng.
- Vương gia… –Hắn nghi hoặc không tin nổi vào tai mình.
- Đi đi, đời này kiếp này ta không muốn thấy mặt ngươi nữa, ngươi đi ngay đi!
Cai ngục đứng một bên hoảng hốt nói:
- Vương gia, Mã Dũng là trọng phạm, không thể thả hắn!
- Hoàng thượng trách tội đã có ta gánh vác.
Mã Dũng bị nàng nắm tay bước ra khỏi xà lim. Năm tên cai ngục khác chạy đến ngăn lại.
- Xin vương gia đừng làm khó chúng tiểu nhân. Hoàng thượng đã có lệnh phải canh giữ Mã Dũng nghiêm ngặt, tránh để kẻ đứng sau hắn giết người diệt khẩu. Ai tiếp cận hắn đều là nghi phạm. Nay vương gia không những tiếp cận hắn còn muốn thả hắn đi bọn tiểu nhân thật sự không dám tuân theo.
Tế Tuyết nhìn khuôn mặt ngăm đen của Mã Dũng. Hắn đã theo nàng chín năm, từng vì nàng vào sinh ra tử. Cho dù những việc hắn làm đều theo lệnh của một người khác, cho dù hắn đối với nàng đều là hư tình giả ý, nàng không phải không oán hắn, chỉ là nàng biết chín năm qua, tình ý nhất định có phần là thật.
- Đi đi, bọn họ dù sao cũng không ngăn nổi ngươi! –Nàng cười nhẹ, buông bàn tay to lớn của hắn ra.
Mã Dũng đột nhiên siết chặt lấy tay nàng, ánh mắt hắn dường như chứa đựng cả thiên ngôn vạn ngữ. Sau đó hắn lập tức buông tay, lao về phía trước.
Lính canh ngục đồng loạt tuốt gươm bao vây hắn. Mã Dũng dễ dàng hạ gục một tên, cướp đao chống trả. Từng lính canh ngã xuống dưới lưỡi đao của hắn. Tên cuối cùng sợ hãi định bỏ chạy thì thanh đao đã kề trên cổ.
- Tha… tha cho ta! –Tên lính lắp bắp.
Mã Dũng cười lạnh.
- Nhớ cho kĩ, Tuyết vương gia chưa từng đến đây. Sự việc hôm nay là do ta vượt ngục gây ra.
Hắn quay lại nhìn nàng.
- Vương gia, kiếp này thuộc hạ đã nợ một người quá nhiều, cho dù dùng cả sinh mạng để trả cũng không đủ. Ân tình của vương gia, Mã Dũng nguyện kiếp sau làm thân trâu ngựa để báo đáp.
Hắn nói xong liền túm lấy bàn tay đang cầm đao của tên lính, gằn giọng.
- Nhớ kĩ những gì ta nói, quan lộ của ngươi sẽ rộng mở. Ta vượt ngục không thành bị ngươi tiêu diệt, những kẻ kia là do ta giết. Tuyết vương chưa bao giờ đến đây. Nếu ngươi nói sai dù chỉ một chữ, người của ta ở bên ngoài sẽ thay ta tiễn cả nhà ngươi xuống suối vàng!
Tên lính đã sợ đến trắng bệch cả mặt. Mã Dũng ném thanh đao trong tay mình xuống đất, nắm tay tên lính, vung đao cứa lên cổ mình. Máu đỏ tươi phun ra, thân hình cao lớn của Mã Dũng đổ gục xuống nền đá lạnh ngắt.
Tế Tuyết sững sờ nhìn khung cảnh đầy máu tanh trong đại lao, kí ức đáng sợ ba năm trước lại ùa về.
– Mã Dũng! Mã Dũng! –Nàng lay gọi hắn.
Làm sao hắn có thể chết như vậy. Hắn là Mã tướng quân 15 tuổi đã chinh chiến sa trường, uy danh đủ khiến quân giặc khiếp sợ. Sao hắn có thể dễ dàng rời bỏ nàng như thế!
Từ trong tay áo của Mã Dũng rơi ra một cây trâm cài tóc cho nam giới làm bằng ngọc tinh xảo, đó là món quà nàng tặng hắn, lúc ấy chỉ tiện tay mà thôi, không ngờ hắn vẫn luôn giữ bên mình.
Tiêu Phàm vòng tay ôm lấy nàng, thở dài.
- Tế Tuyết, đừng gọi nữa, hắn chết thật rồi!
Màn đêm u tối che giấu tất cả, máu, nước mắt, hận thù. Mọi thứ phút chốc lẫn lộn không sao phân biệt nổi.
————————————————————————
Tế Tuyết mệt mỏi rúc vào ngực Tiêu Phàm, tay cũng ôm chặt hắn. Ngoài trời mưa rất lớn. Mưa như muốn rửa sạch bầu không khí đầy mùi chết chóc của hoàng cung, rửa sạch màu đỏ tươi của máu.
Tiêu Phàm kéo chăn phủ lên cả hai người. Tiết tháng 11 trời rất lạnh, nhưng cái lạnh đó không thể so được với cái lạnh lẽo ngấm ra từ xương tủy của nàng. Kể từ lúc rời khỏi đại lao nàng đều bám riết lấy hắn không buông.
Tại sao bất cứ việc gì nàng làm cũng đều dẫn đến sai lầm. Diệc Hàn đã chết, nàng chỉ muốn cứu Mã Dũng, không cần ai phải bỏ mạng vì nàng nữa. Nhưng cuối cùng Mã Dũng lại tự sát, tại sao? Nếu đêm nay nàng không đến đại lao có phải hắn vẫn sẽ sống không?
Bọn họ đều hẹn nàng kiếp sau, nhưng nà