
Tác giả: Diệp Toàn
Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015
Lượt xem: 134660
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/660 lượt.
e chiếc nhân kia , hai mắt ngập lệ nhìn Lý Văn Cường , diễn cảm , tâm tình tựa như nhớ tới tình cảm phức tạp khi ly biệt với A Lãng ở Mộ Dung sơn trang .
Đây là một câu chuyện kỳ diệu bao nhiên , một tình yêu kỳ diệu bao nhiêu ; Hoàng Thi Hàm một chút cũng không nói lên được , hay đây vốn là một nhân duyên ông trời vốn đã định ?
“Cô bé , con rất thích nó phải không?” Lý Đại ân chỉ về chiếc nhân trên tay cô , nếu thích ta sẽ tặng nó cho con . Có điều con đừng cho rằng bác bất hiếu với lão tổ tông , trên thực tế , chủ nhân của chiếc nhân này hay là người nhà đấy còn khó tìm hơn mò tim đấy bể ! Bác không muốn đem củ khoai lang nóng này ném cho Văn Cường , đến lúc đó không biết phải hao tổn bao nhiêu tâm trí nữa.”
Hoàng Thi Hàm đem tầm mắt từ trên người Lý Văn Cường chuyển sang Lý Đại n “Cám ơn bác , bác trai , con nghĩ , vẫn nên giao nó cho Văn Cường thì hơn , nói không chừng một ngày kia anh ấy thật sự có thể tìm được chủ nhân chiếc nhẫn này.”
“Chủ nhân của chiếc nhẫn này ? Con đừng nói giỡn !” Lý Đại n ha ha cười “Chủ nhân chiếc nhẫn này đã chết từ bốn trăm năm trước trong sơn động , tìm đâu được chủ nhân nữa” Ngưng một lúc ,ông lại nói “Thế nào ? Bác kể chuyện không tồi chứ? Không chỉ kể hay mà lại còn có vật chứng nữa!”
Hoàng Thi Hàm gật đầu “Bác trai kể chuyện quả thật rất hay , nhưng mà có một chỗ con không hiểu lắm!”
“Hả ?” Lý Đại n sững sờ nhìn cô “Chỗ nào? Con nói đi!”
Hoàng Thi Hàm không chút do dụ nói “Đao Thần và Kiếm Hậu cùng là chí sĩ chính nghĩa trong bạch đạo , vì sao nhất định phải liều sống chết ? Chuyện này rất không thực tế a!”
Lý Đại n cười nói “ Là ai nói bọn họ phải phân định sống chết ? Nói toạc ra đó là chuyện nhà của bọn họ , ai quản thì người đó gặp xui thôi.”
“Việc nhà?” Hoàng Thi Hàm hoang mang .
“Đúng vậy ! Hai người họ vốn là một đôi vợ chồng . Đêm tân hôn , nam không cáo biệt mà lên núi bái sư học nghệ , vừa đi đã ba năm ; nữ vườn không nhà trống , cuối cùng tình cờ gặp được kỳ duyên được cao nhân chỉ điểm . Năm năm sau , nam trở thành Đao Thần , nữ trở thành Kiếm Hậu , đáng tiếc Kiếm Hậu không thể quên được hành động của Đao Thần đêm tân hôn , bởi vậy mới gửi thư khiêu chiến , năm năm quyết đấu một lần” Hoàng Thi Hàm lén nhìn bà Lý một cái , sau đó lại nhìn Lý Đại n , khì khì một tiếng , cuối cùng nhịn không được ha ha cười ra tiếng .
Không phải cửu nhân không sum họp , bốn trăm năm hai trước hai người họ là một đôi vợ chồng , bốn trăm năm sau bọn họ vẫn là một đôi bạn đời . Sinh mệnh luận hồi thật vô thường , phàm phu tục tử như chúng ta sao có khả năng hiểu được .
“Cười đã chứ!”. Lý Đại n không biết cô đang cười mình , tưởng rằng chuyện Đao Thần và Kiếm Hậu khiến cô cười . “Con vừa rồi khóc nay lại cười , vừa khóc vừa cười , cẩn thận buổi tối đái dầm đấy!” Hoàng Thi Hàm nghe vậy , không kìm được lại bật cười.
Ngay khi cô đang cười đã đời thì Lý Đại n đột nhiên nói một câu “ Cô bé, con gả cho Văn Cường của chúng ta được không ?”
“Gì ạ?” Hoàng Thi Hàm nhất thời cười không nổi “Bác trai , bác nói gì ?”
“Con gả cho Văn Cường của chúng ta , làm con dâu của chúng ta được không?” Thái độ của Lý Đại n khác thường , có chút nghiêm túc nói “ Con không rõ thôi , mỗi lần ta kể chuyện người khác mặt lúc nào cũng như dính phân vậy . Chỉ có con không những nghe thấy thú vị còn suy nghĩ đưa ra câu hỏi . Nếu con có thể trở thành con dâu bác , bác sẽ không thấy nhàm chán , lúc nào cũng cô độc nữa .”
“Bác trai , bác … bác đừng nói giỡn … Đâu có người nào đi giúp con trai cầu hôn…” Gò má Hoàng Thi Hàm không kìm được đỏ lên .
“Vậy thì có sao , liên quan gì , ai mở miệng không phải đều giống nhau sao .” Đôi mắt Lý Đại n xoay xoay “ Kỳ thật sáng hôm nay bác cùng bác gái đã sớm nói chuyện với mẹ con qua điện thoại , nói chuyện với nhau rất vui , bầy giờ chỉ cần con gật đầu .”
“Con …” Hoàng Thi Hàm không biết nên trả lời thế nào , dù sao chuyện này phát sinh bất ngờ như vậy , cô đâu có thể gật đầu đáp ứng trong thời gian ngắn .
Bà Lý nãy giờ vẫn yên lặng lúc này mở miệng nói “Buổi sáng bác có nói qua với mẹ con , mẹ con nói bà ấy không can thiệp đến chuyện của bọn trẻ .” Bà tiện đà nhoẻn miệng cười “Kỳ thật Văn Cường nhà chúng ta rất không tệ.Từ nhỏ hai bác nhìn nó lớn lên , nó cũng chưa từng có bạn gái , nếu con gả cho nó …” Nụ cười trên mặt bà tràn ngập yêu thương , Hoàng Thi Hàm không kìm được bị nụ cười của bà hấp dẫn .
Lý Văn Cường là một người đàn ông thế nào cô hiểu quả rõ , nhất là qua biểu hiện trong nửa năm nay của anh , bất luận là trái tim cùng nghị lực đều hơn hẳn so với A Lãng bốn trăm năm trước , cô sao lại không rõ được .
Trên đời này vì sao lại có việc thần kì giống như vậy ?
Cô không hiểu tại sao người cô gặp khi xuyên qua bốn trăm năm trước nay lại sinh hoạt ngay bên cạnh cô?
Đây rốt cuộc có phải là một đoạn nhân duyên đã định trước?
Hoàng Thi Hàm mở hồ nhưng không cách nào nghĩ ra được nguyên do .
Chỉ thấy cô đột nhiên đứng dậy , không đầu không đuổi cầm lấy ví da , đi giày vào , sau đó chạy ra khỏi cửa .