
Tác giả: Tùng Tô
Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015
Lượt xem: 1341380
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1380 lượt.
Khải tức giận bước tới véo vào cổ Cố Hứa Ảo, cô ấy đã đùa quá, không lấy anh thì cô muốn lấy ai? Đang nói chuyện thì cửa kẹt một tiếng, cô y tá đưa một người giống như nhân viên bưu điện, tay ôm một bó hoa to vào.
“Xin hỏi, ai là cô Cố?”. Ánh mắt của nhân viên bưu tá nhìn như dán vào người trên giường bệnh, nhưng vẫn hỏi một câu theo thói quen nghề nghiệp.
Cố Hứa Ảo vội đáp: “Là tôi”.
Nhân viên bưu điện bước tới gần, thận trọng đưa bó hoa tới: “Cô Cố, bó hoa này là điện hoa cho cô, xin cô nhận lấy”.
Bùi Trung Khải cảnh giác ngăn trước mặt nhân viên bưu điện, "Là hoa của ai tặng?". Như thế chẳng phải là làm bẽ mặt anh sao, vừa rồi cô ấy còn đang nói dở là lấy ai, thế rồi ngay lập tức có người đến thêm dầu vào lửa.
“Đây là hoa từ tỉnh ngoài gửi về, tôi cũng không rõ, cô đọc tấm thiếp kèm theo thì sẽ rõ”.
Cố Hứa Ảo mở tấm thiếp đọc lời viết trên đó: Tiểu Cố, tĩnh dưỡng cho tốt, hãy giữ gìn sức khỏe. Ký tên: Chú Kiều.
Một làn hơi ấm truyền khắp cơ thể, chú Kiều chẳng phải là Kiều Duy Thành thì còn là ai nữa, Cố Hứa Ảo luôn miệng nói, thật bất ngờ, “Em phải gọi điện cảm ơn phó chủ tịch Kiều một tiếng mới được, chú ấy vẫn nhớ những việc này, đúng là hiếm thấy”. Nói rồi cô nháy mắt với Bùi Trung Khải, ý muốn bảo: Thấy chưa, phó chủ tịch Kiều không như anh nghĩ đâu, chú ấy không phải là làm ra vẻ. Bùi Trung Khải chau mày đón lấy bó hoa, bó hoa gửi theo đường bưu điện này quả là chẳng có điều gì để nói, hoa màu đỏ cắm xen với lá liễu màu xanh, chẳng có tạo hình, tỉa tót, rất tầm thường.
Chờ cho nhân viên bưu điện đi khỏi, Cố Hứa Ảo cầm điện thoại lên tìm số, sau một hồi thì thở dài dựa vào đầu giường, cô không có số điện thoại của Kiều Duy Thành. Hỏi Kiều Mẫn Chi hay tổng giám đốc Quan cũng đều có vẻ không ổn lắm, e mọi người lại nghĩ khác. Kiều Duy Thành cũng chỉ vì quan tâm đến một người đồng hương ít tuổi, cô nhất định không thể mang phiền phức đến cho ông. Chuyện đó với một dân thường như cô thì chẳng có gì, nhưng đối với một quan chức chính quyền thì có khi sẽ là đòn trí mạng. Điều này thì cô hiểu. Vì thế, lời cảm ơn có lẽ đành để lại trong lòng mà thôi.
Bùi Trung Khải quan sát vẻ mặt thoắt vui thoắt buồn của Cố Hứa Ảo, trong lòng thấy nghi vấn. Phó chủ tịch tỉnh Kiều Duy Thành có cần thiết phải quan tâm đến một người đồng hương như thế không? Nhờ con gái chuyển lời hỏi thăm đã là một việc hiếm thấy rồi, hơn nữa lại còn gửi hoa qua đường bưu điện, không lẽ, không lẽ…
Càng suy đoán Bùi Trung Khải càng thấy không có khả năng, một cán bộ cấp tỉnh vượt trăm sông ngàn núi theo đuổi một cô gái thì quá trắng trợn. Vậy thì còn có lý do gì, vì sự hợp tác của FEX với thành phố xe hơi? Cố Hứa Ảo có là nhân vật gì đâu, chẳng qua chỉ là thư ký của chủ tịch hội đồng quản trị, quan hệ với ông Howard tuy tốt đẹp nhưng không đến mức không phân biệt được công tư. Hơn nữa, anh cũng tham gia cuộc đàm phán giữa hai bên, thành phố xe hơi cũng rất nổi tiếng, đương nhiên FEX phải hết lòng hết sức vì sự hợp tác giữa hai bên, không hề thấy điểm nào là cần thiết có sự thông đồng. Mặc dù phủ định tất cả những ý nghĩ ấy, nhưng những nghi ngại vẫn không thể xua tan.
Cố Hứa Ảo thấy Bùi Trung Khải hết thu dọn cái này lại đến cái khác mà không nói câu nào, không hỏi câu nào, hoàn toàn khác với phong cách vốn có của anh. Miệng lưỡi cay độc của Bùi Trung Khải chẳng phải luôn dồn người đến đường cùng đó sao?
"Anh nghĩ sao?".
“Cái gì mà nghĩ sao”. Nhìn thấy Cố Hứa Ảo dẩu môi về phía bó hoa, tuy trong lòng đã hiểu nhưng anh vẫn cố nói sang chuyện khác, “Có thể làm cho vợ vui thì tất nhiên anh chẳng có gì để nói”.
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdiễn-đàn-๖ۣۜlê-quý-đôn.
“Ai là vợ anh, em vẫn chưa nhận lời lấy anh”. Con người này càng ngày lại càng ngông nghênh, khi anh gọi điện thoại, cô nghe thấy rõ anh nói với người khác là đang ở bệnh viện chăm vợ, tuy trong lòng thấy rất ngọt ngào nhưng hình như giai đoạn quá độ này hơi nhanh thì phải.
"Cha mẹ cũng đã gặp mặt rồi, định chạy làng hả?".
Cố Hứa Ảo biết không thể tranh cãi với Bùi Trung Khải được, bèn nhắm mắt lại không thèm để ý đến anh nữa. Sự việc đến quá bất ngờ, còn nhanh hơn suy nghĩ của cô. Tất cả dường như được đẩy nhanh chỉ sau một đêm, như được người ta bí mật lên kế hoạch sẵn. Chiếc đệm giường lún xuống, hơi thở đàn ông nồng nàn bên tai, cô đưa tay ra đẩy thì lại bị giữ lấy.
“Phu nhân, làm ơn đi, cho anh nghỉ một lát, suốt một ngày chân không chạm đất, bận tối mắt tối mũi, dù là thằng ngốc sai vặt thì cũng phải cho nghỉ một chút”. Nói rồi tay anh ôm lấy cô một cách tự nhiên, “Chà chà, eo này gầy đi nhiều rối đấy, mang về nuôi chắc sẽ tốn không ít lương thực đâu”.
Cố Hứa Ảo phì cười, “Này, này, anh nuôi lợn đấy à? Bảo anh về thì anh không chịu mà cứ ở lại đây, mệt thì lại đổ lên đầu em”.
“Anh không đến thì mẹ anh sẽ đến, mà em lại không quen. Anh cũng chỉ vì nghĩ cho em thôi. Bên cạnh lúc nào cũng có một người để mà mắng để mà làm nũng, như thế chẳng phải sẽ nhanh khỏe hơn sao?”. Bùi Trung Khải vươn người, túm lấy bàn tay cử động của Cố H