Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

Tác giả: Tùng Tô

Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015

Lượt xem: 1341374

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1374 lượt.

sao thầy lại đến đây? Vừa rồi có người nói là người của Trung Đỉnh xông vào rất không lịch sự”.
“Đâu dám!”. Bùi Trung Khải cười lạnh lùng nhìn Mễ Tĩnh Văn.
Nụ cười ngọt ngào của Mễ Tĩnh Văn gặp phải ánh mắt lạnh lùng của Bùi Trung Khải lập tức trở nên gượng gạo, lời nói cũng có phần hoảng hốt, trong lòng ít nhiều cũng có dự cảm. “Mặc dù thầy không phụ đạo cho em đến lúc thi cuối cùng, nhưng em là quân tử không chấp với lỗi của tiểu nhân, nên em vẫn cảm ơn thầy”.
“Chà, chà, thế ra cô muốn cảm ơn thầy giáo à?”. Bùi Trung Khải vẫn nửa nạc nửa mỡ pha đôi chút bông lơn.
Truyện được đăng tại dîεn⊹daη⊹lε⊹qµy⊹døn.
Mễ Tĩnh Văn thoáng mơ hồ, vẻ bông lơn của Bùi Trung Khải khiến cô thấy vui mừng, nỗi bất an vừa nhen lên bị át đi, mặt sáng bừng, cô bước tới mấy bước thăm dò, lập tức nghe thấy giọng nói lạnh lùng đến cực độ của Bùi Trung Khải.
“Cô cảm ơn tôi bằng cách móc nối để làm những việc đáng xấu hổ như thế sao?”.
Sắc mặc của Mễ Tĩnh Văn lập tức trắng bệch, "Anh muốn nói gì?".
Chiếc ghế xoay dưới thân hình của Bùi Trung Khải xoay sang phía khác, anh không nhìn Mễ Tĩnh Văn nữa mà nhìn vào Mễ Đại Dũng, "Chủ tịch Mễ, ông thấy nên làm thế nào cho ổn thỏa bây giờ?".
Mễ Đại Dũng đột nhiên gầm lên: “Mày gây họa cho tao mãi thế hả? Tao nợ nần gì mày?”. Dứt lời, chiếc gạt tàn thủy tinh bị ném rơi xuống trước mặt Mễ Tĩnh Văn. Chiếc gạt tàn không vỡ mà lăn mấy vòng phát ra tiếng kêu leng keng.
Mễ Tĩnh Văn sững người, chưa bao giờ Mễ Đại Dũng đối xử với con gái như vậy, đang định cãi lại thì Mễ Đại Dũng lại tiếp tục chửi bới, quát tháo, rồi ném cả các giá thủy tinh trên bàn.
“Mày là đứa con gái bất hiếu, cút ra ngoài cho tao! Tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa, cút mau!”.
Đột nhiên Bùi Trung Khải vỗ tay bôm bốp, “Một màn khổ nhục kế tuyệt hay! Chủ tịch Mễ, đáng tiếc là Tiểu Mễ vẫn chưa hiểu được khổ tâm của ông. Cô ấy không muốn đi và tôi cũng không muốn để cô ấy đi, ai làm việc gì sai thì đều phải chịu trách nhiệm”.
“Vậy, anh muốn gì?”. Mễ Đại Dũng truy vấn, kéo vội Mễ Tĩnh Văn ra phía sau lưng. Ông ta cũng đã biết đến sự dữ dằn của Bùi Trung Khải.
“Mễ Thị của ông móc tiền ra cho hai kẻ lưu manh, sai khiến chúng làm hại người của tôi. Ông nói xem, món nợ này phải tính thế nào?”. Bùi Trung Khải giọng đầy đe dọa.
“Cố Hứa Ảo bị thương thì có liên quan gì đến Mễ Thị, anh đừng có ngậm máu phun người”. Mễ Tĩnh Văn lên tiếng, cố làm ra vẻ cứng cỏi. Chuyện xong cô ta đã đưa cho hai kẻ kia một khoản tiền và bảo chúng tránh đi một thời gian, tất cả đều đã thỏa thuận rõ ràng rồi.
“Cô đưa cho chúng tổng cộng một trăm ngàn đồng, lúc trước năm mươi ngàn, xong việc năm mươi ngàn. Không lẽ cô phải để tôi ghi lại khoản này cho cô à? Cô phải lấy làm may mắn vì đã không hạ độc thủ, nếu không thì không phải là tôi đến đây để thương lượng với bố con các người nữa đâu!”. Bùi Trung Khải đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn.
Mễ Đại Dũng và Mễ Tĩnh Văn đều giật nẩy người sợ hãi. Mễ Đại Dũng có lẽ đã hiểu ra chuyện gì, con gái ông ta quả nhiên đã gây ra họa vì chữ “tình”, vì tình cảm với gã trai khốn nạn không hề thích nó.
“Tổng giám đốc Bùi, con gái tôi ngu dốt đã làm tổn hại đến người của anh, không biết có nghiêm trọng không? Để tôi đi chuẩn bị ít đồ tới thăm, tiền thuốc men tôi xin hoàn toàn chịu trách nhiệm, mong anh bỏ quá cho lỗi dạy con không nghiêm của tôi”.
“Không cần ông phải đến thăm và cũng không cần ông phải bỏ tiền. Chỉ cần ông nói cho tôi biết chuyện này nên làm thế nào?”.
Mễ Đại Dũng cuống lên, “Anh không thể buộc con gái tôi cũng phải bị thương, anh là một người hiểu pháp luật, chắc sẽ không làm những việc phạm pháp đúng không?”.
“Từ trước tới nay tôi luôn tin có nợ thì phải trả, nợ cái gì trả cái ấy!”.
“Bùi Trung Khải, anh quá đáng rồi đấy, không lẽ anh không sợ pháp luật?”.
“Pháp luật có giải quyết việc người ta trượt chân ngã xuống nước, có xử lý việc người gặp tai nạn giao thông không? Chuyện này tôi không biết, tôi chỉ biết luật pháp sẽ xử lý việc lậu thuế, trốn thuế, sẽ xử lý sự cố do thi công, sẽ xử lý tội hối lộ tham ô”. Nhìn thấy Mễ Đại Dũng từ chỗ xấu hổ đến giận dữ, Bùi Trung Khải mới chậm rãi nói tiếp, “Những chuyện mà pháp luật xử lý ông không thể đề phòng được, con gái ông cũng không thể đề phòng được, tôi cũng không thể đề phòng được. Vì thế, tôi nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường, không biết chủ tịch Mễ có muốn nghe không?”.
“Anh nói đi”. Mễ Đại Dũng biết những việc mờ ám của mình đều nằm trong tay của Bùi Trung Khải, nên cơn giận dữ lập tức biến mất.
“Chuyện này, tôi sợ chẳng may xảy ra, ông cũng sợ chẳng may xảy ra, để chúng ta có thể sống hòa bình yên ổn, tôi nghĩ người này tốt nhất không nên ở ở đây. Chẳng phải cô Mễ chưa học hết đại học là gì, tiếp tục học cho xong đi”.
“Bùi Trung Khải, đồ tiện nữ đó có gì tốt đẹp? Mễ Tĩnh Văn này…” Một cái tát của Mễ Đại Dũng giáng xuống cắt ngang lời Mễ Tĩnh Văn.
Ánh mắt của Bùi Trung Khải tối sầm, lạnh lùng và dữ dằn, “Cô Mễ hãy chú ý đến lời nói, đê tiện hay không không đến lần cô nói! Chủ tịch Mễ