Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

Tác giả: Tùng Tô

Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015

Lượt xem: 1341278

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1278 lượt.

chiếc khăn voan cưới của chị… Nó đẹp thế cơ mà”.
Nước mắt của Cố Hứa Ảo trào ra, cô quay sang nói với Triệu Thư Lập: “Nghe thấy chưa, tôi là chị của cô ấy, anh không được đối xử tệ với em gái tôi đâu”.
“Chờ Mẫn Chi khỏe, tôi sẽ đưa cô ấy đi tĩnh dưỡng. Mẫn Chi cứ nói là muốn tôi đến thăm quê của cô ấy, cũng đã mấy năm rồi cô ấy không về quê”. Vừa nói, bàn tay của Triệu Thư Lập vừa lặng lẽ vuốt ve gò má của Kiều Mẫn Chi.
Dường như có một ngọn lửa thắp sáng tinh thần Kiều Mẫn Chi, một nguồn sức mạnh lớn lao trào dâng, cô đưa bàn tay từ trong chăn ra nắm lấy bàn tay đang vuốt má cô của Triệu Thư Lập.
Bỗng nhiên Cố Hứa Ảo bật khóc không thành tiếng, vì Kiều Mẫn Chi và cũng vì Triệu Thư Lập…
Cánh cửa “kẹt” một tiếng. Cố Hứa Ảo nhìn người mới vào, chỉ thốt lên một tiếng “Chú Kiều” rồi vội lui sang bên.
Nằm trên giường bệnh, nhưng nụ cười đã nở trên môi Kiều Mẫn Chi, nhìn thấy cha, cô con gái lập tức nũng nịu. Dường như quên mất vết thương trên người, cô vội nói, hơi thở dồn dập, “Cha, Thư Lập nói là chờ con khỏe anh ấy sẽ đưa con về thăm quê”.
Kiều Duy Thành vẫn chưa nói gì, hai tay nắm lấy cánh tay con gái, cố nén một hồi rồi mới nói: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Mẹ con vẫn chưa biết đâu, cha sợ bà ấy cuống lên”.
Sau đó ông ngẩng đầu nhìn Triệu Thư Lập, lần này ánh mắt của chàng trai trẻ đó không còn vẻ thiếu quyết định, mà nhìn lại ông không né tránh với vẻ chân thành, ông thấy lòng nhẹ nhõm hẳn, “Mẫn Chi ở đây phiền cậu chăm sóc giúp”.
Cố Hứa Ảo đứng đằng sau ông tay chân bối rối, cho dù Kiều Duy Thành đối với cô rất tốt, rất quan tâm, nhưng xảy ra chuyện như vậy hẳn chẳng phải là điều vui vẻ gì, nên cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghe trách cứ.
Kiều Duy Thành thấy Cố Hứa Ảo bê cốc nước đứng bên cạnh mình, trong lòng thấy rất phức tạp. Một đứa con gái của ông cứu sống một đứa con gái khác của ông, là ý trời hay là sự trùng hợp? Nếu Cố Hứa Ảo bị thương thật thì Hải Lam ở trên trời nhất định sẽ không tha thứ cho ông, bà ấy sẽ càng hận ông hơn. Ông đã có lỗi với bà, nếu không thể bảo toàn cho đứa con gái của họ, chỉ sợ… Đáng tiếc là lúc đầu ông không biết sự ra đời của cô, bây giờ ông cũng không thể nhận cô, không thể ôm cô vào lòng mà an ủi giống như Mẫn Chi, làm như thế hẳn cô sẽ thấy hoảng hốt.
“Chú Kiều, cháu xin lỗi, chỉ vì cháu mà Mẫn Chi mới như vậy. Cháu… Cháu có lỗi với chú, càng có lỗi với Mẫn Chi”. Cố Hứa Ảo lắp bắp, trong lòng cô vô cùng ân hận.
Kiều Duy Thành đón cốc nước từ tay Cố Hứa Ảo, nhẹ nhàng an ủi: “Cháu ngốc, không ai muốn việc như thế xảy ra. Mẫn Chi là một đứa bé dũng cảm, nó cứu cháu và bị thương. Tuy chú cũng buồn như cũng cảm thấy được an ủi vì hành động của nó. Chú không trách cháu đâu, Mẫn Chi cũng không trách cháu”.
“Cha… Con gọi Hứa Ảo là chị, cha nói xem… có được không?”. Kiều Mẫn Chi lặng lẽ nhìn Kiều Duy Thành, chờ xem phản ứng của ông.
Kiều Duy Thành hơi ngạc nhiên, ông định tìm câu trả lời trong ánh mắt của con gái, nhưng không được, ông quay đầu cố kìm nén trạng thái tình cảm phức tạp đang trào dâng trong lòng, khẽ nắm lấy bờ vai của Cố Hứa Ảo, “Chú cũng coi cháu như con gái, Mẫn Chi đã gọi cháu là chị rồi thì chúng ta không cần khách sáo nữa. Chờ vết thương của Mẫn Chi lành, cả nhà sẽ đoàn tụ vui vẻ”.
Đứng trong góc nhà, Bùi Trung Khải rụt rè bước lên mấy bước, “Mọi người đều mệt cả rồi, cháu đã nhờ y tá chăm sóc cho Mẫn Chi. Chú Kiều và Thư Lập hãy nghỉ tạm ở khách sạn đối diện. Hứa Ảo, mẹ gọi em về uống chút canh rồi lại tới”.
Không khí trong phòng ngưng lại, Triệu Thư Lập không có thái độ gì, còn Kiều Duy Thanh thì nhíu mày, Cố Hứa Ảo thì có vẻ ngượng và khó xử.
“Cảm ơn cậu Bùi, tôi không mệt, tôi ở lại đây với Mẫn Chi một lúc, Thư Lập và Hứa Ảo hãy đi nghỉ đi”. Kiều Duy Thành vẫn không nổi nóng, anh chàng Bùi Trung Khải này suýt nữa thì làm hỏng hạnh phúc của hai đứa con gái của ông, để cậu ta vẫn cứ coi như không là điều không thể.
“Anh Bùi, tôi cũng không mệt, tôi ở lại đây”. Triệu Thư Lập nói xong thì nhìn Cố Hứa Ảo.
Cố Hứa Ảo cúi đầu, mũi chân di di lên chút bụi trên nền nhà, một lát sau không ngẩng đầu lên, nói: “Em ở đây cùng với chú Kiều”.
Bùi Trung Khải chẳng khác nào bị giội một gáo nước lạnh, trong lòng rất khó chịu nhưng lại không thể nổi nóng. Có lẽ, anh là kẻ bất lực nhất, vợ đến tay rồi mà còn bị mang đi mất. Lén đưa mắt nhìn Cố Hứa Ảo, cô vẫn không ngẩng đầu lên, mặc cho anh tức giận đến nổ cả mắt.
Kiều Mẫn Chi động đậy trên giường, “Mọi người đều về đi, con vẫn khỏe. Thư Lập, anh đưa cha em đi đi, chị, chị theo anh rể về nghỉ đi…”.
Mấy từ “anh rể” chẳng khác gì cứu tinh, khiến khuôn mặt thảm hại của Bùi Trung Khải lấy lại sắc hồng. Anh vô cùng cảm kích chắp tay về phía Kiều Mẫn Chi rồi nhìn sang Cố Hứa Ảo.
Cố Hứa Ảo nhìn về phía Kiều Mẫn Chi, “Mẫn Chi, sao em không hận anh ấy?”.
“Thư Lập đi cùng với cha em đi. Em muốn nói chuyện với chị”. Bàn tay của Kiều Mẫn Chi vạch lên tay Triệu Thư Lập, ý bảo anh hãy nghe lời.
Triệu Thư Lập dặn Kiều Mẫn Chi hãy nghỉ ngơi rồi cùng với