
Tác giả: Mộc Thanh Vũ
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341550
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1550 lượt.
uán tư nhân lại là một hồi náo nhiệt, ly qua ly lại. (Cái này chỉ chuyện uống rượu ý.)
Bởi chuyện đến đột ngột nên Ôn Hành Viễn đặt vé máy bay ngay chiều hôm ấy, lúc xuống máy bay cũng đã là hơn tám giờ tối. Đường Nghị Phàm tự mình lái xe đến đón. Ôn Hành Viễn nhìn đồng hồ, đoán rằng cô đã đi ngủ sớm, lại thêm việc ngày mai được gặp cô nên anh không gọi điện thoại cho cô nữa.
Lúc tới hội quán, ánh trăng sáng trắng đã yên lặng lan ra tận chân trời. Thành phố quen thuộc, ánh đèn ne-on rực rỡ chớp không ngừng, người xe lui tới tấp nập, hòa vào dòng ồn ào của đô thị phồn hoa.
Chỉ là, nó có liên quan gì với anh?
Đẩy cửa xe ra, Ôn Hành Viễn miễn cưỡng bước xuống, “Làm ăn được lắm, mình còn nghĩ là cậu phá nát “Thượng Du” rồi cơ đấy.”
“Đúng là quá coi thường mình. Đường công tử mà lại vô dụng thế sao?” Đường Nghị Phàm bất mãn oán thán, đấm một cái lên vai anh, “Haiz, ngày trước lúc bố cậu chuyển toàn bộ việc làm ăn đến thành phố A, cậu khăng khăng đòi giữ lại “Thượng Du”, không phải là vì Si Nhan đấy chứ?” Đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì đó, anh đứng thẳng người, “Không đúng, lúc đấy mình còn chưa ra nước ngoài, chuyện của cậu hình như mình cũng biết rồi, hay là các cậu không nhận ra nhỉ.”
“Trở thành bà cô từ lúc nào thế?” Ôn Hành Viễn lườm anh, đóng sầm cửa xe lại rồi bước vào “Thượng Du”.
“Hoan nghênh quý khách. Xin hỏi anh có đặt chỗ không ạ?” Giọng nói dịu dàng của cô tiếp tân truyền đến, anh cau mày lại, nhìn mấy cô nàng mặc áo cắt xẻ tối đa, sườn xám cũng xẻ tà sâu. Anh lạnh giọng nói với Đường Nghị Phàm đi theo sau, “Cậu biến “Thượng Du” thành chỗ trăng gió, hay là biến mình thành khách?”
Đường Nghị Phàm chớp mắt, nói với cô tiếp tân, “Anh này không cần đặt chỗ. Ôn Hành Viễn.”
“Ôn tổng!” Viên giám đốc đang trực ban thấy Đường Nghị Phàm đến liền bước tới chào đón, lại vừa lúc nghe thấy tên ông chủ lớn thì có chút hoảng hốt, cung kính chào hỏi.
“Giám đốc Lí?” Ôn Hành Viễn vẫn còn nhớ ông ta, cũng coi như là nhân viên lâu năm.
“Dạ đúng, Ôn tổng vẫn còn nhớ tôi sao?” Giám đốc Lí tươi cười, có chút vui sướng.
“Cứ gọi tôi là cậu Ôn được rồi, cậu ta mới là ông chủ của các ông.” Anh nghiêng đầu nhìn Đường Nghị Phàm, thấy giám đốc Lí liên tục gật đầu thì liền xoay người đi vào thang máy.
Trong một căn phòng bao để đón người họ Ôn nào đó, cả đám bạn học cũ đều đã có mặt. Ngày thường ai cũng bề bộn công việc, lúc tụ tập cũng không nhiều, hơn nữa đã mấy năm rồi anh không về nên đương nhiên không thể tránh được mấy ly liền.
“Hành Viễn, cậu đúng là không biết nghĩ gì cả, đi mấy năm mới về một lần, ly này bắt buộc phải uống.” Người nói chính là Thạch Lỗi, một anh bạn cùng phòng thời đại học.
Ôn Hành Viễn nhíu mày, bật cười sang sảng, không chút do dự mà nhận lấy ly rượu, “Bà xã cậu đâu? Thằng ranh này có bản lĩnh lắm, hoa khôi của trường mà cũng bị cậu cưới.”
“Cậu vẫn ăn nói không biết ngượng như thế, chỉ riêng chuyện này là phải phạt thêm ly nữa, phải cho mặt cậu nở hoa luôn. Có biết là làm cho Tiểu Nhiên thần hồn điên đảo, mình phải theo đuổi khổ cực thế nào không?” Thạch Lỗi giả vờ tức giận, chỉ vào người kia oán thán.
“Biến xa một chút đi, vẫn còn mặt mũi nhắc đến chuyện này hả?” Đường Nghị Phàm nhíu mày, cướp lấy ly rượu trên tay anh ta, uống ực một hơi.
Nói đến việc này, xem ra Đường công tử đúng là ngã quá đau trên tình trường. Lúc anh về nước, một lần tình cờ có cơ hội tiếp xúc với vợ của Thạch Lỗi trong lúc làm ăn. Khi ấy, anh tấn công ráo riết suốt hơn một tháng, sau đó lại bị Thạch Lỗi nhanh chân giành trước, còn dám tự đắc ưỡn ngực nói “cận thủy lâu thai”*. Mẹ kiếp, nếu không phải vì giữ phong độ, anh đã vung một quả đấm rồi. Đường công tử hào hoa trước nay vốn không gặp bất lợi gì về khoản phụ nữ, thì giờ đã bị bôi tro. Không nhắc đến thì đã quên lâu rồi, giờ nhắc đến lại khiến anh sôi một bụng tức.
*Có thể hiểu nó là ngược của câu: “Trâu chậm uống nước đục”. Ý là nhanh thì được lợi.
“Sao thế, ngày mai kết hôn rồi mà giờ lại còn nhớ thương bà xã tôi?” Thạch Lỗi có chút men say, đầu óc mụ mị, ánh mắt nhìn Đường Nghị Phàm nhuốm chút ý tứ khiêu khích.
“Say rồi hả, Lỗi Tử?” Cao Các đứng bên cạnh lên tiếng hòa giải, lại giơ ly rượu lên, “Người anh em vẫn đi một mình hả?”
Ôn Hành Viễn hiểu, liền cười cười, “Lúc học đại học thì đúng là như thế, giờ mới chạy trốn được ba người, trở về tịnh tâm một mình.” Vừa nói anh vừa duỗi đôi chân dài ra, đá một cái vào cẳng chân người kia, sau đó dốc ly lên, cạn đến đáy.
Mọi người cười rộ lên, cùng nâng ly.
Đều là bạn bè đã quen biết nhiều năm, đương nhiên không ai còn nhớ đến thứ gọi là “thù” nữa. Cả đám uống túy lúy đến tận khuya, những người tửu lượng kém dựa vào sofa nghỉ ngơi, mấy người khác còn tỉnh thì ngồi xúm lại chơi đổ xúc xắc, đoán số.
Ôn Hành Viễn thấy Đường Nghị Phàm đã ngà ngà, sợ ảnh hưởng đến đại sự ngày mai nên định tiến tới từ chối hộ anh.
“Anh ấy uống nhiều rồi, ly này tôi uống thay.” Hàn Nặc cười thản nhiên, đưa tay nhận lấy cái ly, uống một hơi cạn sạch.
“Được lắm, thằng nhãi,