
Tác giả: Mộc Thanh Vũ
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341505
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1505 lượt.
cốc xuống bàn.
“Cám ơn.” Người kia khẽ nói lời cảm ơn, ánh mắt vẫn dừng ngoài cửa sổ, không xoay người lại.
“Đừng khách sáo.” Si Nhan xoay người lặng lẽ đánh giá người đó, thấy anh ra khoanh tay dựa vào ghế, cô làm ra vẻ tự đắc, nhướng mày cười cười.
Con người cô không nhiều ưu điểm cho lắm, nhưng điểm cổ quái thì lại không ít. Cô thích quan sát khách, nói đúng ra là quan sát những người xung quanh. Nắm bắt được vẻ mặt của họ, tự dưng cô lại có chút vui mừng, về phần có rõ nguyên do vì sao hay không, có lẽ chỉ cô biết.
“Nhan Nhan, đến đây đẩy cùng cái nào.” Giọng nói êm ái của Đỗ Linh vang lên.
“Đến ngay.” Si Nhan bước nhanh đến đặt khay xuống quầy bar rồi chạy đến giúp Đỗ Linh.
“Hôm trước không phải đã bảo anh Tử Lương tìm người sửa rồi hay sao?” Si Nhan nhìn Đỗ Linh đang ra sức đẩy cánh cửa gỗ, vừa phụ một tay vừa lầm bầm.
“Khách nhiều quá nên vội...cũng quên mất đấy...” Hai cô gái hợp sức đẩy cánh cửa gỗ ra. Đỗ Linh hít một hơi thật sâu, vừa thở hổn hển vừa trả lời.
Si Nhan chau mày, nhìn cô gái thanh tú trước mặt, không nói lời nào. Bị cô nhìn như vậy, cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, Đỗ Linh cúi đầu nhìn quần áo của mình. Không có gì bất ổn cả, sao ánh mắt cô nàng kia lại là lạ thế nhỉ?
“Sao thế?”
“Tử Lương ngược đãi chị hả? Sao gầy thế?”
Đỗ Linh khẽ cười, “Dạo này bận quá, ngủ cũng không được nhiều. Đừng nói chị, em cũng có tốt hơn đâu, gầy tong teo như que tre đấy.”
“Em vốn gầy mà, nhưng em rất khỏe, trong xương toàn là thịt, nhìn mà xem...” Si Nhan vừa nói vừa giơ cánh tay mảnh khảnh của mình lên, bày ra dáng của một người khỏe mạnh. Dáng vẻ này có chút khoa trương, khiến Đỗ Linh không nhịn được tiếng cười vui vẻ.
“Chưa nghe nói thịt trong xương bao giờ cả, em là người sao hỏa à?” Đỗ Linh cười nhẹ, đẩy cô một cái rồi đi vào trong quán bar.
“Em là người sao hỏa mà, chị không biết ư?” Si Nhan cười hì hì, thân thiết khoác lấy cánh tay cô. Bạn bè của cô ở thị trấn cổ này không nhiều, Đỗ Linh có thể coi là người thân nhất.
“Con bé vô tâm điên khùng này...” Đỗ Linh lườm cô một cái, ngữ khí oán trách nhưng lại đầy vẻ quan tâm.
“Em thấu tình đạt lý như thế, rõ ràng là tiểu thư khuê các, sao lại thành con bé điên khùng được hả?” Si Nhan bất mãn, nhướng mày lên.
“Tiểu thư khuê các? Đó mà là em sao?” Đỗ Linh lắc đầu, cười nhạo cô.
“Có phải người một nhà không vào cùng một cửa không? Chị với anh Tử Lương đúng là một đôi mà.” Si Nhan bĩu môi, lại nhớ tới những lúc Trương Tử Lương hay gọi cô là “con bé điên”.
“Nói linh tinh.” Đỗ Linh cười, lườm cô một cái nữa.
“Tử Lương, trông coi người nhà anh cẩn thận nhé, suốt ngày bắt nạt em thôi.” Giọng nói của Si Nhan bỗng cao lên, cô nháy nháy mắt với Trương Tử Lương.
Đỗ Linh cười, hất tay cô ra, “Đúng là con bé điên, chắc chỉ có Hành Viễn mới chịu được em.”
“Anh ấy? Thôi đi. Chị không biết đâu, em là người mà anh ấy ghét cay ghét đắng, anh ấy luôn lấy việc hành hạ em làm niềm vui.” Si Nhan giơ hai tay kiểu đầu hàng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.
“Mắt có vấn đề rồi.” Đỗ Linh cười, đanh mặt nhìn cô, “Đứa ngu cũng biết tâm ý của anh ấy.”
Si Nhan hơi giật mình, nở một nụ cười gượng gạo, “Em cũng chẳng phải đứa ngu.” Thấy Đỗ Linh định nói gì tiếp, cô vẫy tay với Trương Tử Lương, “Em sang bên cạnh xem thế nào.”
“Như đã từng quen biết” vốn là quán bar một gian nhưng đã bị Si Nhan sắp xếp lại, giờ nó là quán bar hai gian được ngăn bởi một tấm vách kính, cách âm rất tốt, một bên yên tĩnh, một bên đúng tính chất của bar. Như vậy thì khách có thể tự lựa chọn không gian cho mình tùy vào tâm trạng, dù là ở đâu thì vẫn là chốn làm ăn của “Như đã từng quen biết”.
Si Nhan biết tận dụng không gian nên đã thu hút không ít khách hàng. Có điều, lúc gửi bản thiết kế đã hoàn thành cho Ôn Hành Viễn, anh chỉ cầm điện thoại chứ không nói gì. Si Nhan có thể tưởng tượng ra vẻ mặt xám ngoắt của anh khi nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch, trong lòng cũng không khỏi bồn chồn. Cô căn cứ vào cơ sở ban đầu để đưa ra dự toán, vừa đẹp vừa thực dụng là điều kiện tiên quyết, so với các quán bar có quy mô tương tự thì chi phí bỏ ra cao gấp đôi còn dư. Anh là người có tiền, nhưng dù sao đây cũng chỉ là chỗ làm ăn nhỏ lẻ của anh, cô làm lại thế này, chẳng phải là đốt tiền của anh hay sao, ai mà vui cho được.
Mãi vẫn không thấy Ôn Hành Viễn nói gì, Si Nhan có chút lo lắng, muốn giải thích hai câu: “Em biết chi phí bỏ ra hơi cao, nhưng...”
“Cứ theo kế hoạch của em mà làm, có vấn đề gì thì trực tiếp bàn với Tử Lương, cậu ấy sẽ nói với anh.” Cô còn chưa nói xong, Ôn Hành Viễn đã thoải mái phê chuẩn.
Si Nhan sửng sốt một lúc mới có phản ứng, cô cười ngô nghê rồi nói lời cảm ơn, cũng cam đoan nhất định không để anh thất vọng, cuối cùng mới hỉ hả cúp điện thoại. Trong ấn tượng của cô, đó là lần duy nhất cô và Ôn Hành Viễn nói chuyện nhẹ nhàng với nhau. Ít ra là Si Nhan thấy vậy. Không có cách nào cả, chi tiền thì làm ông lớn thôi.
“Tử Lương, anh nói xem, sao Hành Viễn lại gặp phải kiểu người cứng đầu như vậy?” Đỗ Linh nghiêng ng