
Tác giả: Mộc Thanh Vũ
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341451
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1451 lượt.
, anh nhận sai, em không xấu, anh xấu. Được rồi chứ?” Ôn Hành Viễn chồm lên, trốn khỏi cô, miệng vẫn không chịu thua, “Xấu hơn em nhưng vẫn mạnh hơn em ở một điểm.”
“Anh chết là cái chắc rồi, còn dám cười nhạo em, xem em vì dân trừ hại thế nào đây...” Vừa nói cô vừa nhe răng cười, híp mắt lại rồi tiếp tục lao đến.
“Đồ dã man, nếu biết trái đất nguy hiểm thế này, anh phải về sao Hỏa thật thôi...”
“Dám nói em dã man, tội càng nặng thêm, giết không tha...”
“Ha ha...”
“Còn dám chê em xấu không?”
“Không dám nữa, tha cho em nhỏ đi...”
Hai người làm ầm ĩ cả căn phòng lên, hoàn toàn không còn hình tượng gì, cho đến khi giám đốc Lý dẫn người bưng thức ăn vào, cả hai mới thở hồng hộc rồi ngồi xuống.
“Đừng học người ta giảm béo.” Anh đưa đĩa rau cho cô, “Khỏe mạnh mới là nhất, gầy tong teo thì gió thổi một cái là bay mất, đến lúc đấy Si Hạ lại trách anh.”
“Hứ...Em còn tưởng anh quan tâm đến em, thì ra là sợ anh trai em hỏi tội, phí công cảm động rồi.” Tuy đã ăn đồ vặt lót dạ nhưng vẫn đói, cô ăn rất ngon lành, ậm ừ phản bác lại.
Anh chán nản, hít sâu hai lần, sau đó nhanh chóng ăn cơm, quyết định không chấp nhặt với cô nữa, dù sao thì cũng là phụ nữ, phụ nữ tóc dài, haiz. (?)
Trong phòng yên tĩnh lại, hai người không hề cười nói huyên náo nữa mà đoàng hoàng ăn cơm.
Giữa chừng, Ôn Hành Viễn nhận được một cú điện thoại, là bố anh gọi tới. Si Nhan nghe thấy anh thưa vâng mấy lần, còn tưởng mình ở đây nên anh không tiện nói chuyện, lấy cớ đi toilet. Lúc về, thấy sắc mặt anh không tốt, cô đưa củi trỏ huých anh, “Sao thế? Mặt đen hơn cả Bao Công, phạm lỗi gì à?”
“Chuyện người lớn, trẻ con đừng quản.” Ôn Hành Viễn chau mày, ngữ khí nghiêm túc hẳn, thoạt nhìn đã biết chắc là tâm tình không tốt.
Si Nhan thấy anh không muốn nói chuyện nhiều thì bĩu môi, cúi đầu ăn cơm.
“Một lúc nữa anh đưa em về nhà, đến tối Si Hạ sẽ tới đón em.” Thấy cô không lên tiếng, Ôn Hành Viễn giải thích hời hợt, “Công ty có chuyện, anh phải về thành phố S.”
Từ thành phố A đến thành phố S chỉ mất hai tiếng đi xe, nhưng Si Nhan lại lo lắng anh phải lái xe đêm sẽ không an toàn nên vừa ăn xong đã bảo anh đi luôn, không cần chờ Si Hạ với cô. Ôn Hành Viễn nhìn đồng hồ, khăng khăng đưa cô về nhà.
“Em lên đây, anh lái xe cẩn thận.” Tới khu nhà, trước khi xuống xe, Si Nhan nhẹ giọng dặn dò.
Anh ngẩn người, như thể không quen với sự quan tâm của cô, mãi lâu sau mới “ừ” một tiếng. Thấy cô mở cửa xe, đột nhiên anh kéo tay cô lại, “Tiểu Nhan?”, muốn nói gì lại thôi.
“Dạ?” Si Nhan nhìn anh, cảm giác anh có gì đó là lạ, bỏ ý định rút tay lại, “Sao thế?”
Ôn Hành Viễn nhìn cô chăm chú, trầm mặc một lát rồi nói, “Ở tạm chỗ Si Hạ, mấy ngày nữa anh sẽ trở lại.”
Si Nhan ngẩng đầu nhìn anh, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, trong nháy mắt, cô có chút hoảng hốt.
Hơi thở của anh như có như không phả qua gò má cô, ánh mắt thâm trầm rơi rất lâu trên mặt cô. Ở khoảng cách gần như vậy, Si Nhan còn có thể thấy rõ hàng mi dài của anh khẽ động. Cô bất giác hít sâu một hơi, cảm giác tiến thoái lưỡng nan.
Yên lặng đứng đó, cho đến khi không thấy xe anh nữa, Si Nhan mới xoay người lên tầng, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Đến tám giờ tối, Si Hạ lái xe tới đón cô. Ba năm không gặp, lúc hai anh em vừa thấy nhau, suýt nữa Si Nhan bật khóc.
“Con bé ngốc này, cuối cùng cũng biết về nhà rồi.” Si Hạ đón lấy túi xách trong tay cô, ôm cô lên xe.
“Anh mới về mà, sao không nghỉ ngơi một chút rồi mai hẵng đến, em cũng có chạy đâu nào.” Để anh cài dây an toàn cho mình xong, cô mới nghẹn ngào hỏi.
Si Hạ cưng chiều véo mũi cô một cái, “Không phải là vì nhớ em à, sao lại gầy thế này?”
“Giảm béo mà.” Cô cười một cách trẻ con, sau đó lại chu miệng, “Anh cũng gầy đi nhiều đấy, nhưng mà có vẻ rắn chắc hơn ý.”
“Có phải phong thái vẫn như cũ?” Si Hạ nghiêng đầu cười khẽ, vẻ nuông chiều này thật khó diễn tả hết.
“Đúng vậy, cục phó Si.” Nhìn khuôn mặt góc cạnh của Si Hạ, cô cười, khẽ tựa đầu vào vai anh trai, tận hưởng cảm giác ấm áp đã lâu không có.
Dọc đường đi, hai anh em cười nói không dứt, chẳng mấy chốc đã tới khu nhà nơi Si Hạ ở.
Si Hạ sống một mình, căn hộ rộng một trăm mét vuông chia làm bốn phòng và hai phòng nhỏ khác. Phòng ốc được dọn dẹp rất gọn gàng, ngăn nắp. Bài trí ở căn phòng khách hết sức đơn giản, lại tao nhã. Bức tường trắng được ốp thêm gỗ, sàn nhà cũng bằng gỗ, khiến người ta được thể nghiệm cái phồn hoa trong sự tĩnh lặng, mơ hồ tản ra ý vị thanh nhã.
Si Nhan thay giày vào nhà, nhìn một vòng quanh bốn phía rồi nhàn nhã ngồi xuống thảm trước ghế salon và bấm điều khiền, “Em còn tưởng anh là đồ cổ hủ hết thuốc chữa cơ đấy. Màu sắc kiểu này đúng là rất hợp với anh.”
“Bởi vì Tiểu Nhan của chúng ta thường xuyên giám sát, đâu dám cổ hủ.” Si Hạ thay quần áo ở nhà xong đi ra, trên mặt đầy ý cười.
“Biết em nghĩ thế nào mới thiết kế thế này không?” Si Nhan kéo anh ngồi xuống, khẽ đặt cằm lên vai anh, “Lúc vừa đến trấn Đại Nghiên, em đã rất thích những chỗ có nhà gỗ nhỏ, thơm mát phong vị cổ x