XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Tác giả: Mộc Thanh Vũ

Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015

Lượt xem: 1341453

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1453 lượt.

ưa, giản dị không khoa trương, làm cho người ta có cảm giác thư thái, thoải mái. Cho nên, lúc thiết kế chỗ này cho anh, em đã quyết định chọn gỗ làm vật liệu chính.”
“Hành Viễn nói, thiết kế của em luôn rất giản tiện, không mù quáng chạy theo trào lưu, đến lúc thấy được thì anh mới tin thật. Con mắt thiết kế đúng là không tầm thường.” Ôm vai cô, Si Nhan thật lòng khen ngợi.
Trước kia luôn coi cô như một đứa trẻ, đến khi tận mắt nhìn thấy tác phẩm thiết kế của cô, anh mới biết rằng cô em gái mình được thiên phú và cố gắng rất nhiều ở phương diện này. Chút khả năng thưởng thức cái đẹp sẵn có khiến anh nhìn cô em gái này với con mắt khác xưa, xen lẫn chút vui mừng.
“Người ta cũng phải có một tẹo tài chứ, riêng cái này thì không thể xem thường em được.” Si Nhan nhăn khuôn mặt nhỏ lại, như thể hơi hậm hực.
“Đúng, đúng, Tiểu Nhan là giỏi nhất. Xem ra Hành Viễn hiểu em rõ nhất, nhỉ?” Si Hạ trìu mến vuốt tóc cô, trong câu nói rõ ràng có hàm ý khác.
“Nói cái gì vậy, nghe chả hiểu gì cả...” Ôm cổ Si Hạ, cô chơi xấu.
“Em ý...Được rồi, không nói nữa, vào xem phòng của em một cái đi.” Si Hạ nhớ cô nàng hay oán thán vì cửa sổ nhỏ, cho nên sau khi mua chỗ này đã cố ý giữ lại khung cửa sổ sát đất cho cô.
“Phòng của em?” Si Nhan kinh ngạc, hoàn toàn không biết Si Hạ lại cho cô một phòng, lúc thiết kế anh cũng chưa từng nói.
“Là Hành Viễn bố trí đấy...”






Chuyện Riêng Mỗi Người
Công việc của Si Hạ rất bề bộn, ngày nào cũng có cuộc họp. Biết Si Nhan hay ăn uống tạm bợ, mỗi buổi sáng anh đều dành chút thời gian, gọi cô em gái còn đang mơ màng ngủ ra ăn sáng cùng rồi mới ra khỏi nhà. Đến tối, anh thường không nhận lời đi xã giao mà cố gắng về nhà ăn cơm với cô.
Ban ngày anh đi làm, Si Nhan ở nhà một mình, có lúc nghe nhạc, xem một đĩa phim, lúc nhàm chán lại đưa Cầu Cầu ra công viên trung tâm tản bộ, tùy hứng vào ngồi trong một quán cà phê nào đó. Nói chung, cuộc sống của cô khá nhàn rỗi nhưng cũng chẳng mấy thư thái.
Cô cố ý tắt di động, không biết có phải vì sợ người nào đó gọi đến hay không, có lúc không nhịn được lại muốn mở máy, lại nghĩ đến chuyện anh có thể gọi tới, nghĩ đi nghĩ lại, không biết bật máy lên lên xuống xuống bao nhiều lần, cực kỳ mâu thuẫn. Có một lần Ôn Hành Viễn gửi tin nhắn đến, chính là vào đêm hôm anh về, chỉ nói với cô rằng anh đã về đến nhà, không thừa chữ nào. Có hai lần anh gọi điện cho Si Hạ, hình như hai người đang bàn công việc, dáng vẻ rất nghiêm túc, vốn tưởng anh sẽ bảo cô ra nghe điện thoại, nhưng không hề.
Trong bữa cơm hôm ấy, cô cảm thấy Ôn Hành Viễn có gì đó là lạ. Mà phản ứng khi đi của anh cũng không bình thường, đổi lại là trước kia, ắt là sẽ gọi đến ba cuộc điện thoại rồi, còn lần này, một cuộc cũng không. Dường như anh đã lẳng lặng biến mất khỏi thế giới của cô, rồi chợt khiến cuộc sống êm ả của Si Nhan thêm chút phiền muộn. Vừa nghĩ đến nụ hôn của anh trước lúc cô xuống xe, cô lại càng không đủ dũng cảm để gọi cho anh.
“Nghĩ gì thế? Anh gọi em mấy câu rồi đấy.” Si Hạ khẽ nhíu mày, sắc mặt thoáng hiện vẻ lo lắng, “Mệt rồi thì đi ngủ sớm đi, anh ra ngoài một lát, không cần chờ anh đâu.”
“Biết rồi, càng ngày càng nói chuyện giống bố, ông già này biến em thành trẻ con rồi.” Si Nhan thả Cầu Cầu ra, đưa áo khoác cho anh, giục anh mau ra khỏi cửa, “Nhưng mà anh, lúc về phải lái xe, đừng uống rượu.”
“Lải nhải như bà già.” Si Hạ cười hiền hòa, đưa tay véo má cô rồi đóng cửa lại.
Cảm thấy tinh thần Si Nhan bất ổn, vừa ra khỏi tiểu khu, anh đã lấy điện thoại gọi cho Ôn Hành Viễn.
“Si Hạ?” Điện thoại đổ chuông một lúc rồi Ôn Hành Viễn mới nghe, xung quanh có vẻ ồn ào.
“Muộn thế này rồi mà vẫn ở ngoài?” Si Hạ biết anh là người hiếm khi tham gia tiệc tùng, trừ những trường hợp bất khả kháng, vậy nên có chút khó hiểu.
“Ông lão bắt đến dự tiệc rượu của một người, sắp chuồn về đây.” Anh ra khỏi phòng tiệc, đi về phía bãi đỗ xe, “Có việc gì hả?”
“Cậu với Tiểu Nhan làm sao vậy?” Si Hạ không quanh co lòng vòng, vào thẳng chủ đề.
“Làm sao cái gì?” Ôn Hành Viễn ngồi vào xe, hạ thấp ghế một chút rồi dựa vào. Mấy ngày nay về thật mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều oải.
“Không có gì sao?” Si Hạ cau mày, cảm giác được ngữ khí uể oải của anh.
“Mình muốn có gì lắm, nhưng không có cơ hội.” Anh mở miệng, như đang tự giễu.
“Tính Tiểu Nhan là thế đấy, nhìn thì như là chẳng buồn để ý gì cả, nhưng trong lòng con bé thì lại có suy nghĩ.” Nếu không biết sự si tình của anh thì Si Hạ cũng không gọi cú điện này cho anh, dù sao thì tình cảm vốn là chuyện của hai người, kể cả là anh em ruột thịt cũng không có quyền can thiệp sâu.
“Cũng đã ba năm rồi, cậu vẫn định chờ như thế sao? Đây không phải là tác phong của cậu, làm ăn thì quyết đoán, sao giờ bao nhiêu thể diện bị đốt sạch thế?”
“Mình đâu dám chọc đến cô ấy, cậu không biết đâu, cô ấy được chiều quen rồi, nếu bức ép quá, có khi sẽ liều mạng với mình.” Anh đưa tay kéo cà vạt xuống, cởi cúc áo, “Cô ấy gặp Hàn Nặc