Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Huấn Luyện Cha Phúc Hắc

Huấn Luyện Cha Phúc Hắc

Tác giả: Anh Túc

Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015

Lượt xem: 134729

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/729 lượt.

ười cười, có nhiều chuyện đáng cười quá nhỉ!”
Nữ ma đầu đẩy cửa ra, sát khí bén nhọn theo ánh mắt quét qua bốn phía, đem kẻ lười biếng cuối cùng lén lút chuồn về bàn làm việc trừng đến nỗi kêu cha gọi mẹ, cô mới đưa mắt tập trung đến chỗ ngồi trước mặt —
“Từ Hách Quân đâu? Hôm nay phải nộp báo cáo cho tôi cơ mà, bây giờ còn chết ở chỗ nào rồi?”
“Tổng giám đốc, hôm nay cậu ấy xin nghỉ phép.”
“Lại xin nghỉ?” Cô như có suy nghĩ gì nhìn chăm chăm vào chỗ ngồi trống không của Từ Hách Quân, mắt lóe lên rồi tắt, “Hôm nay khách hàng sẽ đến công ty, vậy mà cậu ta dám xin nghỉ!”
Mọi người ngồi tại chỗ mình, đầu cúi thật thấp, không dám ngẩng lên tí nào mạo phạm tôn nhan… Chỉ dám anh nhìn tôi tôi nhìn anh, nhưng cũng không có ai dám nói thay hắn câu nào.
“Qua chủ nhật còn chưa thấy cậu ta đi làm, vậy bảo cậu ta khỏi cần đến nữa.” (Dip thật á, chị chắc chắn chị sẽ đuổi việc anh thật á) Cô híp mắt một cái, chuyển sang người đàn ông trung tuổi bên cạnh. “Rick, chú đọc qua hồ sơ khách hàng, chiều nay đi tiếp khách với tôi.”
“Vâng…”
“Tuyết Phân, trước ba giờ chuẩn bị xong phòng họp, chuẩn bị sáu phần cà phê và bánh ngọt.”
“Vâng.”
“Denny, trước nghỉ trưa gọi điện cho Đông Quang xác nhận lịch làm việc của giám đốc bọn họ, đúng hai giờ tới công ty bọn họ đón người.”
“Vâng.”
“Tiểu Đại, mang thuốc đau đầu vào cho tôi… Ở ngăn kéo của Hách Quân… Ừm, chờ một chút, thôi Sharon cô cầm vào cho tôi! Tôi muốn gấp đôi liều, giúp tôi pha cà phê nóng, không cho đường không cho sữa…”
Từng nhiệm vụ vốn thuộc phận sự của Từ Hách Quân nhanh chóng được phân công, nữ ma đầu xoay giày cao gót, về phòng làm việc.
Mọi người lập tức thở phào, lại tiếp tục anh nhìn tôi tôi nhìn anh, bất đắc dĩ cười ra tiếng.
Nữ ma đầu là vậy, một khắc cũng không cho bọn họ nhàn rỗi.
“Tiểu Đại”, Ông Dục Kiệt lại ngồi ghế trượt đến chỗ cô, động tác phi thường thuần thục. “Nếu Hách Quân hôm nay không ở cùng em được, có muốn đi ăn tối với anh không?”
Tô Tiểu Đại không phải đồ ngốc, đương nhiên biết thừa tất cả đàn ông trong phòng đều nghĩ cái gì, cô đưa tay nâng má, bĩu môi, “Em cũng muốn lắm, nhưng em định tan làm đến nhà Hách Quân tìm anh ấy rồi!”
“Không thì, chúng ta đi ăn tối trước, sau đó mang đồ ăn đến cho cậu ấy?”
Nhìn mặt hắn, tung hoành tình hải nhiều năm như cô đương nhiên biết thừa Ông Dục Kiệt có ý gì, mặc dù cũng có chút ngại ngần với Hách Quân, nhưng… Còn chưa kết hôn, thử nghiệm thêm một chút, thêm vài lựa chọn, ai nói cô làm sai được đây?
“Được.”
Chín giờ tối, Tô Tiểu Đại và Ông Dục Kiệt mỗi người cầm một hộp đồ ăn, tìm được khu nhà trọ cũ kỹ Từ Hách Quân thuê, ấn chuông, bọn họ khẳng định hắn ở trong nhà, cũng nghe được tiếng ở trong, nhưng cũng phải hồi lâu sau mới thấy người.
“Là hai người hả,” cách cánh cửa kéo, Từ Hách Quân liếc mắt nhìn ra bên ngoài, mở cửa cho Tô Tiểu Đại đi vào, nhưng lại ngăn Ông Dục Kiệt ở bên ngoài. “Cám ơn cậu đưa cô ấy đến đấy, đến tối tôi sẽ đưa cô ấy về.”
“Ấy ấy, Hách Quân cậu như vậy là không được! Tôi…”
“Tôi có việc muốn nói với Tiểu Đại, hôm khác lại mời cậu ăn cơm, bye.”
Từ Hách Quân hiếm khi quyết liệt đóng cửa, quay lại nhìn Tô Tiểu Đại vẻ mặt nghi ngờ, thở dài.
“Vào đi! Anh có chuyện muốn nói với em.”
Tô Tiểu Đại ngoan ngoãn đi theo sau hắn. Nhà hắn cô đã đến hai lần, đồ đạc không nhiều lắm, thoạt nhìn cũng cũ kỹ, cô thấy tình trạng kinh tế của hắn cũng không mua nổi hàng xa xỉ, sô-pha nhà hắn thậm chí còn là lấy từ nhà bên cạnh, còn bếp điện, quạt, tủ giày, bàn,… tất cả đề là hàng qua tay hắn mua được ở chợ bán đồ cũ…
Có lúc nàng cũng không chịu nổi hắn, tại sao cái thứ gì cũng phải dùng hàng secondhand vậy? Hắn nói như thế này tiết kiệm được chút, nhưng mà, như cái bồn rửa bát, có hơn trăm tệ một cái, dùng có đến hai mươi năm mới hỏng được, thế mà hắn còn đòi tiết kiệm cái gì!
Thực sự là vắt cổ chày ra nước.
Nhưng mà, chờ chút, vật trong phòng khách kia là gì?
Chính giữa phòng khách thừa ra thêm một cái vốn không nên thuộc về Từ Hách Quân, không, phải nói, không nên thuộc về một người đàn ông, nhất là một người đàn ông độc thân —
Một cái giường trẻ con cũ nát không thể chấp nhận được, song sắt xung quanh đã gỉ gần hết, còn khuyết vài song, còn chưa kịp hỏi hắn tại sao lại đi mua giường cũi làm gì, từ bên trong đã truyền đến tiếng trẻ sơ sinh khóc oe oe, hoàn toàn chấn động cô.
“Ngoan, ngoan, không khóc, nhờ…” Từ Hách Quân lập tức ôm lấy đứa bé trên giường, dùng một biểu cảm vừa bất đắc dĩ vừa khó xử mà nhìn cô.
Nhìn bạn trai ôm một bé con khóc oe oe, lại với một tư thế ôm vô cùng mất tự nhiên, nhoáng cái cho uống sữa, nhoáng cái thay tã, màu sản phẩm vàng vàng dính đầy tay, hình tượng bạn trai vốn coi như đẹp trai nhã nhặn, trong nháy mắt điểm tụt đến đáy.
“Con ai vậy?”
“…Anh.”
“Của anh?” Tô Tiểu Đại kêu lên thành tiếng. Hắn sinh con từ bao giờ thế này?
Cũng hiểu phản ứng của cô không xem là bất thường, Từ Hách Quân rất kiên nhẫn giải thích.
“Tin anh đi, anh so với em còn hoảng hơn.”
“Sao lại thế


Polaroid