
Tác giả: Anh Túc
Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015
Lượt xem: 134730
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/730 lượt.
này?” Cô chỉ chỉ đứa bé, rồi lại chỉ chỉ hắn.
“Sáng sớm hôm qua, nó xuất hiện ở cửa nhà anh.”
“Cái gì?”
“Lúc đó trên người nó có một bức thư, nói đứa bé này là của anh.” Hắn móc ra từ ngăn tủ bên cạnh một tờ giấy đưa cho cô.
Tô Tiểu Đại mặc dù kinh ngạc, nhưng nhanh chóng xem lướt qua nội dung bức thư một lần, tiếp theo tỉnh táo đưa lại cho hắn. “Những thứ trong thư này viết, anh tin sao?”
“Anh vốn không tin, nhưng…” Từ Hách Quân ánh mắt buồn bã. “Đây là thật.”
“Cái gì?”
“Anh đã đi kiểm tra ADN, anh và nó chính xác có quan hệ cha con.”
Nói cách khác, hai ngày nay hắn không đi làm, là vì bận việc này sao?
_______________________________
Mình đang khó hiểu mấy cái tên công ty :3
“Mẹ đứa bé là ai?” Hai người mới hẹn hò được hơn ba tháng, tính toán nghiêm túc thì, đứa bé này chắc là nợ phong lưu trước kia của Hách Quân, cô nên tức giân hay sao? Không, cô là bạn gái của hắn, thấy bạn trai mình tự nhiên ôm thêm một đứa bé, cho dù phát điên làm loạn cũng là bình thường.
“Anh không biết.”
“Anh không biết?” Tô Tiểu Đại lần thứ hai gào lên, “Sao lại không biết được!”
“Thực sự anh không biết.” Từ Hách Quân hình như cũng bắt đầu nổi giận, bình thường hắn quen chủ trì toàn cuộc, cho dù có xảy ra chuyện bất ngờ gì, cũng không thể “bất ngờ” đến mức sinh ra thằng bé trên tay đây được.
“Vậy anh định thế nào?”
“Ở lại, nhất định phải cùng anh chăm sóc đứa bé này; nếu không, chúng ta chia tay đi.”
Mím môi, đầu nàng loạn thành một búi, căn bản không biết chuyện này bên nào hơn bên nào mất…
Ban đầu, cô vừa mắt Từ Hách Quân, ngoài vì coi trọng hình thức của hắn, còn bởi cách nhìn sắc sảo, có lẽ là giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô cảm thấy hắn không giống những người đàn ông khác, nếu như có thể ở bên hắn, cô tin tưởng hắn sẽ làm tất cả những gì có thể để cô hạnh phúc… Không ngờ, hôm nay hắn lại đặt đứa con hoang này ở vị trí thứ nhất, mà cô chỉ có thể xếp thứ hai…
“Giao nó cho cơ quan phúc lợi xã hội.” Tô Tiểu Đại tự cảm thấy mình rất tỉnh táo. “Anh không thể cho là thằng bé xuất hiện ở nhà anh thì là trách nhiệm của anh, nếu mẹ nó đã không muốn nó, anh cũng không cần ngu ngốc làm người tốt, giao nó cho cơ quan phúc lợi xã hội, bọn họ sẽ tìm cho nó một gia đình thích hợp hơn.”
“Chuyện này không liên quan đến vấn đề đó,” Từ Hách Quân lạnh lùng đáp: “Nếu đã biết nó là con của anh, vậy anh càng không thể đổ trách nhiệm cho người khác, mẹ đẻ nó quyết định không muốn nó nữa, nhưng anh quyết định nuôi dưỡng nó. Nếu em muốn ở lại, vậy ở lại; còn muốn đi, anh cũng không trách em, dù sao, đây là vấn đề giữa em và nó, anh không muốn ép em.”
“Anh, anh không yêu em sao?” Mắt đẫm nước chớp chớp, cô không thể tưởng tượng được một người ba phải như Từ Hách Quân lại có lúc nhẫn tâm đến vậy.
Nói chia tay là chia tay, chẳng lẽ hắn không có chút nào lưu luyến hay sao?
“Việc này không liên quan gì đến yêu cả!” Hắn thở dài, xoa mái tóc dài dịu dàng của cô. “Anh mong em nghĩ rõ ràng, có ở bên anh hay không anh cũng không trách em, cuộc sống của anh, anh phải có trách nhiệm, mà cuộc sống của em, em cũng phải tự chịu trách nhiệm.”
Sao lại thành thế này? Ở bên hắn, cô vốn muốn vui vẻ mà yêu đương hò hẹn, tại sao lại xuất hiện một Trình Giảo Kim? Cô phải làm sao? Ở lại, cô phải giúp hắn chăm sóc đứa bé không có chút xíu quan hệ gì với cô, cho dù là sau này hai người kết hôn, có baby của chính mình, vết rạn này vẫn còn đó, cô không thể nào xem đứa bé như con được.
Nếu như chọn rời bỏ Từ Hách Quân, không phải cô sẽ có vẻ là một cô gái hám lợi sao?
Cô đấu tranh gay gắt, bây giờ rốt cuộc là buông tha người đàn ông này, hay là tiếp nhận đứa trẻ không có máu mủ gì đây?
“Anh biết em còn rất kinh ngạc, nhưng quyết định sớm vẫn tốt hơn với em, chúng ta tuổi cũng không còn trẻ, anh không thể dùng loại lý do này để làm chậm trễ em.” Chuyện như thế này không thế giấu giếm gạt người được, cho nên thà hắn cho cô biết tất cả sớm hơn, cũng sớm để cô quyết định.
Hắn thế này là quan tâm sao? Hay là tàn nhẫn? Tô Tiểu Đại cũng nhất thời không thể nhìn ra tính cách hắn nữa.
Có lẽ hắn chính là như thế, không giống những gã đàn ông trong phòng khác, chạy theo cô suốt, chỉ muốn nịnh nọt cô, bề ngoài hắn hào hoa phong nhã, so với những tên tốt mã dẻ cùi (*quyết định dùng thành ngữ* ngoài đẹp trong mục nát) đó còn quyết đoán hơn nhiều, càng rõ ràng hơn mình cần cái gì, giác quan thứ sáu mách bảo cô rằng, người đàn ông này sẽ không suốt đời vùng vẫy trong cái ao tù, cho nên lúc đầu là cô chủ động tiếp cận hắn, nhưng hôm nay…
Nhìn đứa bé sơ sinh vùi trong ngực hắn, mở nửa con mắt… A! Cô ngay cả con của chính mình cũng không muốn, chứ đừng nói đến con người khác.
Bà mẹ kia, sao không dứt khoát bỏ đứa bé đi, tại sao còn gây phiền phức cho người khác vậy?
“Để em nghĩ một chút…” Tay chống trán, Tô Tiểu Đại nội tâm xung đột dữ dội.
Từ Hách Quân vỗ vỗ mông em bé, vừa dỗ dành nó, vừa nói với cô: “Chờ anh một chút, anh đưa em về.”
Cô không đáp