
Tác giả: Tát Không Không
Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015
Lượt xem: 134556
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/556 lượt.
thích trốn chạy, tôi có rất nhiều khí lực, đuổi theo là được. Một ngày nào đó, cô ấy mệt mỏi, cũng sẽ không trốn nữa. Tôi cứ như vậy mà chờ đợi, biết bao Xuân Hạ Thu Đông trôi qua, rất nhiều lần cơ thể thân mật, cô ấy vẫn như cũ muốn chạy trốn. Cho đến lần trước cô ấy chạy đến chỗ miếu tự của anh ta, bọn họ gần như vậy, chỉ cần anh ta nguyện ý, tôi sẽ không thể mang cô ấy trở về được nữa... Tôi nghĩ, nhất định phải có đứa bé, có đứa con chảy chung dòng máu của cả hai chúng tôi, đây là ràng buộc trời sinh của người phụ nữ. Nhưng mà hôm nay lúc tôi về nhà, trong lúc vô tình nghe thấy cô ấy cùng anh ta trò chuyện, trong lúc mơ hồ xen lẫn trụ trì, miếu thờ, còn nói gì mà ở cữ xong sẽ đi. Đứa nhỏ là chiêu bài cuối cùng của tôi, thế nhưng vẫn không giữ được cô ấy, vừa nghe như vậy, tâm cũng lạnh hơn phân nửa, tôi liền nói cho cô ấy biết, nếu như cô ấy chỉ biết nhớ tới người kia, chỉ cần cô ấy để lại đứa con cho tôi, tôi có thể cho cô ấy tự do... Không ngờ, cô ấy nhìn tôi chằm chằm, một đôi mắt sắc như dao, khoét tôi đến đau đớn. Sau đó cô ấy chạy xuống lầu, không để ý, trượt chân... Rất nhiều máu từ dưới thân cô ấy chảy ra... Tôi...”
Đại Gấu Xám giống như cực kỳ mệt mỏi, hai tay dùng sức che mặt, không nói thêm gì nữa.
Hôm nay Tần Trung nói nhiều lời như vậy, Chu Tráng Tráng sợ ngây người.
Biết rõ anh ta là người si tình, nhưng không ngờ tới sẽ si tình như vậy, nghe được anh ta giải bày lòng mình mà giống như câu chuyện trà chiều đau thương.
May mà vào lúc này, y tá từ phòng phẫu thuật đi ra, nói tin tức tốt: “Mẹ con bình an.”
Rốt cuộc, tâm tình căng thẳng được thả lỏng
Vừa thả lỏng, Chu Tráng Tráng cả ngày mệt mỏi bủn rủn chân tay, không để ý, túi xách trên vai rơi xuống mặt đất.
Túi xách rơi xuống mặt đất không quan trọng, chỉ là đồ vật trong túi xách bay lả tả ra ngoài.
Trong túi xách những vật khác rơi ra ngoài không quan trọng, khổ nổi hộ khẩu đã rơi vào chân Hải Nhĩ.
Hộ khẩu rơi vào chân Hải Nhĩ không quan trọng, chỉ là tờ giấy Thẩm bán tiên viết ngày sinh tháng đẻ cùng ngày lành kết hôn của Chu Tráng Tráng cùng Tả Nhất cũng rơi vào chân hắn.
Đừng nói là sổ hộ khẩu rơi vào chân Hải Nhĩ cũng không quan trọng, chỉ là Hải Nhĩ đoạt trước một bước nhặt lên nhìn.
Hải Nhĩ nhặt lên nhìn cũng không quan trọng, chỉ là hắn xem hiểu .
“Ngày mai em sẽ cùng Tả Nhất đi đăng ký kết hôn? !” Giọng nói Hải Nhĩ đột nhiên cao lên.
“Hiện tại chuyện chị Mỹ Địch cùng đứa nhỏ quan trọng hơn.” Chu Tráng Tráng vội vàng muốn chuyển hướng sự chú ý của hắn.
Chu Tráng Tráng phải lừa gạt rất vất vả, ngoại trừ người nhà, còn lại đều cho rằng cô tháng chín mới kết hôn, không ngờ lại nhanh như vậy.
“Không phải nói em chờ một chút sao? !” Hải Nhĩ nóng nảy.
“Đây là chuyện của em, em hi vọng anh chúc phúc em.” Chu Tráng Tráng nghênh đón đôi mắt Hải Nhĩ, một đôi mắt sáng trong: “Hải Nhĩ, anh là bạn tốt nhất của em, cho nên chuyện Tiểu Lâm Tử lần trước em không so đo, nhưng là lúc này đây, nếu như anh làm loạn lên, như vậy sau này chúng ta rất khó gặp mặt.”
Hải Nhỉ khó khăn mà rõ ràng nói: “Cho dù không được gặp em nữa, anh cũng không thể trơ mắt nhìn em phạm sai lầm.”
“Em đã quyết định gả cho Tả Nhất, ai ngăn cản em sẽ hận người đó cả đời!” Chu Tráng Tráng thực sự tức giận, giật lấy hộ khẩu trong tay Hải Nhĩ, nhét vào trong túi xách rồi bước đi.
Nhưng mà mới đi được vài bước, một người từ bên trái hành lang chạy tới, một người đuổi theo phía sau, mỗi người cầm lấy một tay, thanh âm lo lắng cùng thốt ra:
“Em không thể gả!” Hải Nhĩ nói.
“Anh không cho phép em gả!” Thường Hoằng nói.
Khi nhìn thấy cảnh hỗn loạn trước mắt, Mỹ Địch đang suy yếu được dìu ra từ phòng phẫu thuật, thấy tình này trạng, yếu ớt chửi thề một tiếng: “TMD, mạng lão nương còn đang nguy kịch, ba tiểu quỷ các ngươi còn vội vàng làm cuộc tình tay ba, đúng là đồ vô tình vô nghĩa.”
Tần Trung phụ họa theo, cho cậu em vợ cộng thêm người yêu cũ của em vợ một ánh mắt khinh thường.
Trước ánh mắt tò mò của mọi người ở cửa phòng sinh, Chu Tráng Tráng không rõ ràng bị hai người đàn ông một trái một phải bắt được, tư vị này, quả thật có chút không chịu nổi.
Vì vậy Chu Tráng Tráng nổi giận, quyết định dùng phương thức tiêu diệt từng bộ phận để đối phó bọn họ…
Đầu tiên đối với Hải Nhĩ nói nhẹ nhàng: “Hải Nhĩ, làm bạn nhiều năm như vậy, em cho là anh là người hiểu em. Có gả hay không đều do em quyết định, buông tay em ra đi.”
Sau đó lạnh giọng nói với Thường Hoằng: “Đại ca, anh không cho phép? Tôi và anh có quan hệ lông gà hay lông vịt? Anh dựa vào cái gì không cho phép? Buông tay ra!”
Phương pháp kia đối phó với Hải Nhĩ có hiệu quả… tay của hắn từ từ buông ra.
“Giữa chúng ta không có gì để nói!” Chu Tráng Tráng không muốn nhìn hắn, trực tiếp mặt đối mặt với vách tường.
“Nói chuyện với tường sao? Đừng tự trách, anh sẽ tha thứ cho em.” Thường Hoằng khẽ cười, ôm lấy bả vai cô.
Chu Tráng Tráng lúc này hóa thành tiểu mèo hoang, cào một đư