Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt!

Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt!

Tác giả: Tát Không Không

Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015

Lượt xem: 134541

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/541 lượt.

ận là vợ anh, hôm nay anh sẽ đứng một ngày dưới ánh nắng gay gắt ở đây.” Thường Hoằng nói.
“Anh muốn trình diễn tiết mục thâm tình ở đây?” Chu Tráng Tráng cầm lấy dâu tây, xoay người rời đi.
Chu Tráng Tráng trở lại miếu tự, đem dâu tây rửa sạch sẽ, phân cho các tăng nhân, bản thân cũng ăn không ít, ăn cơm trưa xong, ngày mùa hè buổi trưa không có gì làm, cô ngủ một giấc, khi tỉnh dậy nhìn đồng hố, đã gần ba giờ chiều.
Không biết Thường Hoằng trở về chùa hay chưa.
Ngày hôm nay mặt trời chói chang, buổi sáng Chu Tráng Tráng chỉ đứng một lát mà đã rát da, nếu Thường Hoằng thật sự đứng ở đó một ngày, chẳng phải là...
Chu Tráng Tráng dùng lý do “Trong miếu tự không thể sát sinh” an ủi mình, vừa chạy nhanh đến chỗ có dâu tây.
Quả nhiên, Thường Hoằng đứng thẳng tắp ở đó, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, cả người bị phơi nắng giống như tôm luộc.
Chu Tráng Tráng vừa nóng vừa giận, chạy tới mắng: “Anh có ý đồ phải không? Đợi lát nữa bị cảm nắng để trách tôi phải không? Tôi đâu có chọc giận gì anh, thật vất vả sống yên ổn hai năm, anh lại đột nhiên xuất hiện, chơi trò thâm tình gì ở đây?!”
Chu Tráng Tráng giận đến bốc khói, đẩy ngực Thường Hoằng một chút.
Thật ra cũng không phải thực đẩy, nhưng cứ như vậy một chút, cả người Thường Hoằng lập tức như con rối ngã trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, mất đi tri giác, thân thể mềm như bông.
Giống như trong đêm tối đột nhiên phát ra ánh đèn, đầu Chu Tráng Tráng trống rỗng, thất thần một hồi lâu, khi phục hồi tinh thần gấp rút muốn đem Thường Hoằng kéo về, lại phát hiện tay chân bủn rủn, căn bản không có chút khí lực.
Vội vàng chạy một vòng về miếu tự gọi tăng nhân tới hỗ trợ, một đám người hồi lâu mới đưa Thường Hoằng trở về chùa, vội vàng cho hắn uống thuốc hạ sốt.
Chu Tráng Tráng nhìn xem mọi người chung quanh ra ra vào vào, cảm thấy rất không chân thực, giống như là đang xem kịch câm, hình ảnh rất loạn.
Cho đến khi một tiểu tăng nói chuyện với cô, cô mới từ từ khôi phục tri giác.
Tiểu tăng khuyên nhủ: “Nữ thí chủ, xin đừng quá mức thương tâm, vị thí chủ kia chỉ là bị cảm nắng, nghỉ ngơi một lúc sẽ khỏe thôi.”
“Tôi không phải lo lắng.” Chu Tráng Tráng vội vàng làm sáng tỏ.
“Thật là…” Tiểu tăng tiếp tục nói: “Cô đã khóc thành như vậy...”
Chu Tráng Tráng run lên, vội vàng đưa tay quẹt một cái trên mặt.
Cả tay lạnh buốt.
Bởi vì phát giác Hải Nhĩ cùng Tả Nhất sức chiến đấu cũng không mạnh, Phó Lôi liền mở trói cho bọn họ, miễn cho khỏi cần phải mời người đến đút cơm.
Ngoại trừ ba bữa cơm nước cùng thức ăn, bọn họ còn đưa thuốc đến, nửa đêm đến xem Hải Nhĩ uống vào.
Hải Nhĩ cũng rất hợp tác, mỗi lần uống xong liền nằm ở góc nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Đây rốt cuộc là cái gì, không phải là thuốc độc chứ?” Tả Nhất hoài nghi.
“Là thuốc ổn định bệnh tình của tôi, nếu như dùng không đúng giờ, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.” Lời nói của Hải Nhĩ rất bình lặng, giống như đang thảo luận sinh mệnh của một người khác chứ không phải của chính mình.
“Không có nghiêm trọng như thế chứ, tôi thấy anh còn rất trẻ mà.” Tả Nhất tiếc hận.
“Bệnh từ trong bụng mẹ.” Dừng một chút, Hải Nhĩ nói: “Kỳ thật, bác sĩ đã sớm nói qua tôi sống không quá 30 tuổi .”
“Hiện tại y học tiến bộ, kỳ tích sẽ xuất hiện .” Tả Nhất khuyên.
Hải Nhĩ cười đến thoải mái: “Thật ra cũng không còn gì để nuối tiếc, dù sao người muốn gặp cũng đã gặp rồi, đời này coi như đã sống đủ.”
“Người muốn gặp? Chân mệnh Thiên nữ của anh?” Tả Nhất hiếu kỳ: “Là người nào?”
Lời này vừa nói ra, Tả Nhất lại lần nữa sợ hãi.
Nếu còn ở trong gian phòng tối tăm này, hắn sẽ biến thành Dung ma ma mất.






“Cô ấy là chân mệnh Thiên nữ của tôi, nhưng tôi không phải là chân mệnh thiên tử của cô ấy.”
“Anh đây là yêu thầm.”
“Đúng vậy... Chỉ là đã có một lần, đến rất gần... Nhưng đã bỏ qua.”
“Anh không yêu cô ấy?”
“Không, vẫn luôn yêu.”
Ai ngờ mở mắt ra lại phát hiện đôi mắt đen thẳm của Thường Hoằng đang nhìn mình chăm chú .
“Anh nhìn cái gì?” Chu Tráng Tráng lúng túng, sợ bị hắn nhìn thấu.
“Nhìn em.” Thường Hoằng mỉm cười.
“Nhìn tôi làm gì, tự anh về nhà mà nhìn Phó Dương Dương của anh đi.” Chu Tráng Tráng nổi giận nói.
Ai ngờ lời này vừa ra, Thường Hoằng lại “Vèo” một tiếng từ trên giường nhảy dựng lên, nhăn nhó nói: “Sao em có thể nói những lời như vậy, em có biết là em nói vậy chính là lấy dao khoét vào lòng anh không?”
“Ai khoét lòng anh, anh không được vu oan cho tôi!” Chu Tráng Tráng tức giận đến ngực cũng run lên: “Anh dám dùng khổ nhục kế, anh tin chắc tôi nhất định sẽ tới cứu anh, anh cơ bản là rảnh rỗi đi diễn trò, anh biết chắc tôi sẽ không nhẫn tâm!”
“Đúng là anh dùng khổ nhục kế.” Thường Hoằng dịu giọng: “Nhưng không phải là rảnh rỗi đi diễn trò, cả ngày, người anh bị mặt trời cho nướng cháy khét, lòng của anh cũng bị lo lắng nung chảy. Tráng Tráng, nếu hai năm trước anh tin mười phần đứng ở đó chờ em chịu không được mà đến tìm anh. Nhưng hiện tại anh không nắm chắ