
Tác giả: Tát Không Không
Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015
Lượt xem: 134545
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/545 lượt.
hải duỗi ra, tựa lưng vào ghế ngồi, tư thế thanh thản mà nguy hiểm, hỏi: “Thành thật khai báo đi, Chu Tráng Tráng, em hồng hạnh vượt tường đã bao lâu rồi?”
“Không vài ngày, hơn nữa, tôi không vượt tường, tôi và anh căn bản quan hệ gì đều không có, tôi là người tự do.” Chu Tráng Tráng vội vàng giải thích, sợ Hải Nhĩ đánh giá thấp nàng.
“Em với anh quan hệ gì cũng không có, vì cái gì còn theo anh đi hẹn hò, theo anh ăn cơm, theo anh đi xem phim, theo anh đi dạo phố?” Thường Hoằng thử nhe răng.
“Đó đều là anh bức bách.” Chu Tráng Tráng vô lực, nàng là người sống ở trái đất, còn Thường Hoằng kia lại ở Sao Hoả, hoàn toàn không thể hiểu lời nhau được.
Thường Hoằng không để ý tới, tiếp tục thẩm vấn Hải Nhĩ: “Em thích cô ấy sao?”
Chu Tráng Tráng vừa nghe, nhất thời cảm thấy rất hấp dẫn , không đợi Hải Nhĩ trả lời, vội nói: “Tôi cũng thích anh ấy, nếu anh ấy thích tôi, anh không phải nên tác thành cho chúng tôi sao?”
Thường Hoằng im lặng liếc mắt nhìn Chu Tráng Tráng một cái, lại tiếp tục cùng Hải Nhĩ nói chuyện: “Hải Nhĩ, vẫn là cách cũ, em thích gì đó, anh đều tặng cho em.”
(Haiz, anh Hoằng ơi, anh nói thế người như Hải Nhĩ sẽ nhận sao? Mà nếu Hải Nhĩ nhận, anh chắc buông tay được sao?)
Chu Tráng Tráng lập tức giống như đánh trống mở cờ, ông trời không đến nỗi bạc đãi nàng, chịu đựng lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể thoát khỏi trong tay Thường Hoằng.
Chu Tráng Tráng nhìn về phía Hải Nhĩ, vẻ mặt chờ mong, nàng tin tưởng Hải Nhĩ cũng thích mình —— ít nhất cũng sẽ thích mình mua bánh tiên bao cho hắn.
Dưới áp lực của hai cỗ ánh mắt, Hải Nhĩ cúi gầm khuôn mặt xuống, trong ngày thu ấm áp mang ánh nắng lạnh tựa hồ có thể xuyên thấu da thịt hắn. Chu Tráng Tráng cảm thấy cả quán lẩu đều trở nên yên lặng, chỉ còn lại có tiếng sôi “phốc phốc phốc” của một lớp ớt dày đặc bốc mùi cay nồng trong nồi vang lên.
Dường như thời gian trôi qua rất lâu rồi, Hải Nhĩ ngẩng đầu lên, nói với Chu Tráng Tráng: “Tráng Tráng, sinh tiên em vừa mua cho anh ăn thật ngon, có thể đi mua cho anh thêm một ít nữa không?
Chu Tráng Tráng nháy mắt cảm thấy mình cùng Hải Nhĩ đúng là trời sinh một đôi, vào thời điểm khẩn trương như vậy mà đứa nhỏ này cư nhiên còn muốn ăn, quả nhiên có khí phách của nàng.
Chu Tráng Tráng ngồi xuống, cũng không động đến thịt bò, chính là cầm lấy sinh tiên, ngồi lặng người ăn bánh. Tuy là mỹ vị, nhưng vào đúng thời khắc này, trong đầu Chu Tráng Tráng chỉ có một thành ngữ —— lạt như nước ốc.
Tiên bao cảm thấy thực ủy khuất ah.
Thường Hoằng ngồi yên ở đối diện, bình tĩnh nhìn nàng, thật lâu sau, rốt cục nói: “Chu Tráng Tráng, chuyện này cho tới bây giờ chúng ta coi như chưa hề phát sinh qua.”
Chu Tráng Tráng không có trả lời, mà cứ tiếp tục ăn sinh tiên, cho đến khi đem một túi lớn sinh tiên ăn hết, uống một hớp nước, nàng ngẩng đầu hỏi Thường Hoằng: “Có phải anh buộc Hải Nhĩ rời đi không?”
“Không phải.” Thường Hoằng phủ nhận.
“Nói dối.” Chu Tráng Tráng không tin.
“Chu Tráng Tráng, em tự tin Hải Nhĩ sẽ thích em sao?” Thường Hoằng nhìn chằm chằm nàng.
“Cho dù không thích, từ từ cũng sẽ thích, tôi là nói, nếu không có câu nói của anh.” Chu Tráng Tráng dũng cảm đón ánh mắt hắn: “Thường Hoằng, tôi chán ghét anh.”
Khuôn mặt Thường Hoằng bình tĩnh tựa hồ nước, gió thổi qua một lớp bụi, trên mặt hồ liền phủ kín một tầng mỏng manh: “Về điểm ấy, anh cũng không phải thiên tài số một làm sao biết.”
“Tôi ghét anh bá đạo, tôi ghét anh thô lỗ, tôi chán ghét anh không thể câu thông, nói chung, tôi không muốn gặp lại anh nữa!” Sau khi nói xong, Chu Tráng Tráng đứng dậy chạy ra khỏi quán lẩu.
Chu Tráng Tráng chạy theo lối đi bộ, chạy vào cửa sau trường học, chạy vào rừng cây nhỏ —— đây là khuôn viên xanh trong trường học, trong đó có không ít ghế tre, chung quanh có đủ loại cây xanh.
Ngay tại lối đi ra khỏi rừng cây nhỏ, bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng bước chân cấp tốc mà vững vàng, lập tức cánh tay Chu Tráng Tráng đã bị giữ chặt, cả người đỗ về phía sau. Cái ngã này áp vào trong một khuôn ngực, Chu Tráng Tráng nhận ra thân hình này, hương vị —— mang theo dã tính.
“Thường Hoằng, anh buông ra, tôi về sau cũng sẽ không để ý anh, cũng sẽ không để anh tuỳ ý khi dễ!” Chu Tráng Tráng càng không ngừng đánh tay vào ngực Thường Hoằng.
“Anh khi nào thì khi dễ em?” Trong yết hầu Thường Hoằng truyền đến cái cười trầm.
“Anh hẳn là nên hỏi, anh khi nào thì không có khi dễ ta!” Chu Tráng Tráng buồn bực.
“Chu Tráng Tráng, đủ náo loạn ầm ĩ rồi, đi, anh dẫn em đi chơi trò chơi.” Thường Hoằng xuống nước dỗ dành.
Chu Tráng Tráng dừng động tác phản kháng lại, nhìn thấy Thường Hoằng, nói: “Cho dù tôi không thể cùng một chỗ với Hải Nhĩ, tôi cũng sẽ không cùng một chỗ với anh.”
“Vì cái gì?” Thường Hoằng nhếch miệng cười: “Chẳng lẽ một người bạn trai như anh đây không đủ tốt?”
“Anh căn bản không phải muốn làm một người bạn trai, anh căn bản không thực sự nghiêm túc, Thường Hoằng, nói chuyện yêu đương k