XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt!

Huấn Luyện Viên Xin Chào, Huấn Luyện Viên Tạm Biệt!

Tác giả: Tát Không Không

Ngày cập nhật: 02:50 22/12/2015

Lượt xem: 134495

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/495 lượt.

: “Bạn học Chu Tráng Tráng, nhìn thấy huấn luyện viên sao không chào hỏi?”
Chu Tráng Tráng bị đột nhiên vừa hỏi, sợ toát ra không ít mồ hôi lạnh, xác định áp chế xong mới quay đầu.
Chu Tráng Tráng phi thường muốn xông lên túm tóc gáy hắn nhìn xem trên mặt hắn có hay không có con mắt.
Nhưng quan trọng vẫn là giải thích, Chu Tráng Tráng gượng gạo tươi cười, nói: “Xin chào huấn luyện viên Thường, chào buổi sáng, huấn luyện viên Thường mới vừa rồi tôi thực không phát hiện ra anh.”
“Em đã không nhìn thấy vậy chạy cái gì đâu?” Thường Hoằng xoay người lại, khuôn mặt thông minh, da thịt màu đồng sạch sẽ.
“Tôi không có chạy a?” Chu Tráng Tráng đặc biệt thành khẩn nói.
“Em đang muốn tranh luận cùng huấn luyện viên sao?” Thường Hoằng từng bước tiến lại gần, hơi thở dã thú trên thân người càng thêm nồng đậm.
“Huấn luyện viên, tôi vừa rồi thật sự không chạy, nếu tôi thực sự chạy thì sẽ là như vậy nè.” Chu Tráng Tráng thở sâu, triển khai hai chân, ôm cà mèn hướng phòng ngủ chạy như điên.
Kia tốc độ cực nhanh, người đi đường chỉ thấy bụi mù cuồn cuộn.
Đây là lần đầu tiên Chu Tráng Tráng dám đối đầu cùng Thường Hoằng.
Đương nhiên, cái giá là phải trả thì không nhỏ —— ngày huấn luyện kế tiếp, Thường Hoằng liền cho Chu Tráng Tráng chạy 10 vòng sân thể dục còn nhe răng cười nói: “buổi sáng kia tôi thấy cái chân ngắn của em không phải chạy trốn rất nhanh sao?”
Chu Tráng Tráng vừa khóc vừa chạy, nhưng không dám cãi lời quân luyện, chỉ có thể gắng gượng chạy 10 vòng. Sau khi chạy xong, trước mắt mỗi lúc một đen, trong dạ dày phiên giang đảo hải – sông cuộn biển gầm, lập tức cuồn cuộn đem năm cái bánh bao thịt cùng hai chén cháo của buổi sáng toàn bộ phun ra, một chút cặn thừa cũng chẳng sót lại.
Nôn xong, đừng nói là tập luyện tiếp ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn. Chu Tráng Tráng xin nghỉ, cả buổi chiều đều ngủ ở trong phòng. Đương nhiên, thân thể Chu Tráng Tráng rất khoẻ mạnh, chạy hơn 10 vòng cũng không có chuyện gì, trên thực tế, nàng là bị đói đến lã người.
Lúc tỉnh lại còn nghe rõ chính bụng mình không ngừng diễn tấu khúc nhạc “vườn không nhà trống”, thanh âm kia trong phòng ngủ trống trải không ngừng lặp đi lặp lại, cũng không biết vang bao lâu. Sau khi tỉnh lại mới để ý thấy hiện tại đã không còn sớm, không phải lo tình trạng thân thể bây giờ như thế nào, mà là. . . . . . Ăn gì đó ở đâu đây?
Hít hít cái mũi, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm mê hoặc chết người, Chu Tráng Tráng vội vàng mở mắt ra, thấy trên bàn bát mì thịt bò nạm nóng hổi thơm nức —— thế mà có đến tận 3 bát.
Thấy thịt bò nạm mặt, Chu Tráng Tráng giống như thấy mẹ ruột, vội vàng chạy qua cầm lấy đũa hồng hộc ăn. Mới vừa ăn một ngụm, phát hiện tình huống không đúng, chậm rì rì quay đầu, thấy huấn luyện viên Thường Hoằng đứng ở phía sau.
“Ăn đi.” Thường Hoằng cười tủm tỉm.
Người khác ai cũng cười được, nhưng Thường Hoằng cười lại làm cho Chu Tráng Tráng nhớ tới một phù thuỷ trong truyện cổ Grim 《 Hansel và Gretel 》(2).
“Ta muốn đem hắn nuôi dưỡng sao cho mập mạp, sau đó ăn luôn.” —— phù thuỷ kia nói như thế đó.
Nghĩ vậy, Chu Tráng Tráng yên lặng buông bát, bò lại vào trong chăn, lùi về góc tường.
“Thực sự không ăn?” Thường Hoằng đem mì thịt bò bưng đến trước mặt Chu Tráng Trángt, dùng chiếc đũa gắp lên một miếng thịt bò lớn, hỏi.
Chu Tráng Tráng dùng chăn che miệng lại, vừa nuốt nước miếng vừa lắc đầu.
“Sợ tôi hạ độc?” Thường Hoằng hỏi.
Dù sao chiến sự đã muốn nổ ra, Chu Tráng Tráng cũng không sợ cái gì nửa, nói rõ: “Tôi sợ anh. . . . . . không có việc gì tự nhiên nghĩa hiệp, khiến lòng người lo lắng.”
“Yên tâm, tôi chỉ là thích nhìn em ăn thôi.” Thường Hoằng kéo Chu Tráng Tráng từ trên giường xuống, ép ngồi trước bàn học.
“Tôi nên nói sở thích của anh cũng qúa khác người đi?” Chu Tráng Tráng bắt đầu hơi lo lắng, trong phòng lúc này cũng không có người nào khác, nếu hắn nháy mắt một cái trở nên biến thái giết người cưỡng bức thì phải làm như thế nào đây?
Đáng thương cho nàng một tiểu cô nương còn chưa biết yêu là gì đâu nha.
“Ăn đi ăn đi.” Thường Hoằng đem chiếc đũa để vào trong tay Chu Tráng Tráng.
Quên đi, trời đất bao la không lớn bằng thức ăn, quan tâm hắn có hạ độc hay không, ăn trước nói sau. Chưa ăn cơm trưa, vả lại bữa sáng đã phun ra hết, trong bụng Chu Tráng Tráng như có mèo cào liền nhanh gọn đem bát thịt bò kia ăn sạch sẽ, ngay cả nước mì cũng không sót.
Sau khi ăn no, chùi chùi miệng, quay đầu phát hiện Thường Hoằng đang chống cằm nhìn mình với biểu tình giống như — người mới vừa được ăn no chính là hắn.
Chu Tráng Tráng cảm thấy sởn tóc gáy, nói: “Huấn luyện viên, thời gian không còn sớm, mời anh trở về đi.”
Thường Hoằng mỉm cười, hàm răng dã thú sáng lấp lánh: “Tối nay ngủ sớm một chút nha.”
Chu Tráng Tráng tuy rằng thích ăn nhưng cũng không yêu ngủ, cũng đã ngủ gần cả ngày nên căn bản chập tối không buồn ngủ. Đến nửa đêm vừa thiếp đi bỗng nghe thấy chuông báo động đột ngột – khẩn cấp tập hợp.
Nội trong ba phút phải mặc quần áo, xếp chăn mền, ch