
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 134879
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/879 lượt.
y mở radio nghe tin tức... Cô hờ hững lắng nghe, bất chợt có một câu lọt vào tai cô: "Xí nghiệp quan hệ Thường Hân và ngân hàng đầu tư Cổ Lạc hôm nay đã ký kết hợp đồng đầu tư..."
Cô ngây ra một lúc mới nhớ lại người mà Ngôn Thiếu Tử đính hôn chính là con gái cưng của chủ tịch ngân hàng Cổ Lạc. Nhà giàu kết thông gia, lợi ích đến gần như ngay lập tức. Vừa nghĩ đến đây, cô chợt nhiên hiểu rõ tình cảnh của Ngôn Thiếu Tử, lại đờ đẫn người trong thoáng chốc, cuối cùng liền quay đầu xe, chạy về hướng quảng trường Ngưỡng Chỉ.
Bước vào cao ốc Vũ Thiên, cô cố ý dặn dò nhân viên lễ tân: "Em gọi điện lên hỏi Tôn Bách Chiêu xem, Dung tiên sinh đang làm gì vậy?"
Cô gái lễ tân nọ y lời làm theo, sau đó báo với cô: "Ông Tôn bảo, Dung tiên sinh đang chủ trì cuộc họp."
Lạc Mỹ "ừm" một tiếng rồi đáp thang máy lên lầu, đến văn phòng của mình, ký tên một vài tài liệu không quan trọng. Tiểu Tiên dùng điện thoại nội bộ báo: "Dung phu nhân à, thư ký của Dung tiên sinh vừa gọi điện qua, bảo rằng Dung tiên sinh mời chị đến đó một chuyến."
Lạc Mỹ đến văn phòng của Dung Hải Chính, mấy vị thư ký và trợ lý của anh đang ở tại đó, trông thấy cô đều cất tiếng chào "cô Dung!" rồi mới mang đồ ra ngoài. Dung Hải Chính thu gom lại chồng kế hoạch đang bày bừa bộn trên bàn, hỏi: "Có chuyện gì không?"
Lạc Mỹ thấy gương mặt anh vui vẻ hòa nhã, hệt như sáng nay chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng "ừm" một tiếng đáp: "Em chỉ đến hỏi, chúng ta rốt cuộc nắm trong tay bao nhiêu cổ phần của gia tộc Ngôn Thị, anh nằm ở bộ phận nào."
Anh chậm rãi xếp gọn lại chồng tài liệu ấy, đột nhiên bật cười, thả chồng tài liệu xuống bàn, ngồi xuống đốt một điếu thuốc bảo: "Chúng ta dù sao cũng là vợ chồng, em không cần phải dùng kiểu cách đó trên thương trường để đối phó với anh, muốn hỏi gì thì cứ hỏi, không phải vòng vo."
Lạc Mỹ không ngờ anh lại nói như vậy, trong nhất thời cũng chỉ mỉm cười: "Anh đừng đa nghi, em chỉ hỏi thế thôi." Vì khoảng cách hai người khá gần nhau, cô liền với tay ra bảo: "Í! Anh có một sợi tóc bạc này." Nói rồi liền nhẹ nhàng nhổ xuống, đưa tới trước mặt cho anh xem.
Nhưng anh chỉ lạnh nhạt đáp: "Có từ lâu rồi."
Lạc Mỹ ghét nhất chính là giọng điệu này của anh, bởi vì những lúc anh có bộ dạng như vậy, bản thân cô cho dù có tức giận hay nhượng bộ cũng không làm anh mảy may dao động, chỉ có cô tự mình xuống nước, giọng nói cũng nhỏ nhẹ đi nhiều: "Hải Chính, mấy ngày nay em có chút không khỏe, nếu anh rảnh thì cùng em đến bệnh viện một chuyến đi."
Trước đây, những khi cô bị đau đầu nhức óc, cho dù có hờn giận gì anh cũng sẽ bỏ qua, nhưng lần này anh lại nhìn cô một lúc rồi phán: "Mấy ngày nay anh bận lắm, e là không rảnh đâu. Còn không thì anh nhờ Tôn Bách Chiêu đi liên hệ vậy?"
Lạc Mỹ cõi lòng nguội lạnh, giọng nói cũng hóa lạnh, buông một câu: "Không cần đâu" Rồi xoay người bỏ đi. Cô lái xe một mạch về nhà, bước xuống giao chìa khóa cho tài xế đánh vào ga-ra rồi đứng trong sân để gió lạnh thổi lên người, một lúc sau cô cảm thấy rét mướt mới sực nhớ ra áo khoác đã bỏ lại công ty. Mấy người giúp việc biết cô trở về, ở cửa sau nhìn quanh ngó quẩn, thấy cô ngơ ngẩn nên không dám gọi, đành rụt trở vào trong. Cô đứng trước đầu gió, trong lòng không biết đang nghĩ ngợi gì, cứ mải mê nhìn vào tán sồi xanh được cắt tỉa cẩn thận ấy. Qua một lúc lâu sau, khi cảm thấy chân tê rần cô mới từ từ quay trở về phòng. Một loại cảm xúc chán nản, chùn bước lan tỏa, cô cảm thấy mọi thứ đều không còn ý nghĩa, cứ thế đến chăn cũng không thèm đắp, cô nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Qua một lúc lâu, chị Tư gõ cửa gọi cô: "Bà chủ ơi, ăn cơm đi." nhưng có gọi thế nào cô cũng không phản ứng. Chị Tư gọi thêm vài tiếng nữa, hết kiên nhẫn liền bỏ đi. Lạc Mỹ càng không muốn nhúc nhích. Cô trở mình, toàn thân nóng bừng hệt như bị luộc chín trong nồi. Cô bèn cởi áo khoác rồi ngủ tiếp, lại mơ mơ màng màng qua một lúc lâu sau chợt nghe Dung Hải Chính gõ cửa: "Lạc Mỹ, dậy ăn cơm nào."
Cô đáp: "Em không đói, anh ăn trước đi." Vừa nói xong, cổ họng cô khó chịu như bị lửa đốt, cô đành phải gượng ngồi dậy, đi rót một ly nước đá uống cạn. Đặt ly xuống, cô chỉ thấy mặt mày mình trong gương đỏ lựng, sợ rằng đang phát sốt, vì vậy cô đi vắt một chiếc khăn lạnh đắp lên trán rồi lại trở về ngủ như cũ.
Cô vừa nằm thêm được vài tiếng, Dung Hải Chính lấy được chìa khóa phòng bước vào, ném tài liệu xuống bên gối cô: "Em muốn xem gì thì cứ xem đi, không cần phải lôi thôi như thế đâu."
Lạc Mỹ muốn phân bua với anh, tiếc rằng toàn thân cô đều rã rời, chỉ cục cựa nói: "Anh đừng đi, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng đã."
Dung Hải Chính ngừng bước, xoay người lại hỏi: "Nói rõ ra rồi không có nghĩa là mọi người sẽ bớt khó chịu phải không? Tôi giữ thể diện cho em, em còn muốn gì nữa?"
Lạc Mỹ cảm giác trên mặt nóng ran, đầu càng thêm nhức buốt dữ dội, trước mắt đều là sao trời bay loạn, nhưng anh đã nói như vậy bản thân cô không thể không cất lời: "Tôi làm sai chỗ nào? Chẳng lẽ tôi không thể hỏi một tiếng hay sao? Cũng là do anh cố ý không cho tôi biết!