Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hướng Về Trái Tim

Hướng Về Trái Tim

Tác giả: Hoa Thanh Thần

Ngày cập nhật: 04:20 22/12/2015

Lượt xem: 1341552

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1552 lượt.

ôm qua, cậu bé tên Lạc Thiên đã phạm tội, bị cha của Tố Mai bắt quả tang.
Đúng là không thể xem mặt mà bắt hình dong. Giang Văn Khê đọc đến đây, cô và Cố Đình Hòa nhìn nhau.
Cố Đình Hòa nhìn cô, hỏi với vẻ ẩn ý: “Phát hiện ra gì không?”.
Cô không nói, nhưng đáp án thì trong lòng đã rõ.
Tháng Bảy hoa quế rụng đầy. Người bị hại Trần Tố Mai mỗi ngày đều lên thị trấn bán hoa quế, bác A Khánh tuy hai mắt không thấy đường nhưng có thể ngửi thấy, nghe thấy, bước chân Phương Tử Hạ nặng nề hơn lúc đến, và cả mùi hương hoa quế, Phương Tử Hạ chắc chắn là cõng hoặc bế cô ta.
Ba người đó, hẳn nhiên là Châu Thiệu Vũ, Vương Hạo Lỗi, Đồng Kiến Thành. Còn về rốt cuộc là ai đã xâm hại Trần Tố Mai thì chỉ có đoạn nhật ký sau mới cho cô câu trả lời.
Ngày 24 tháng 2 năm 2003, trời nắng.
Tôi đã đến Mỹ được hai ngày, hôm qua đi thăm Ngọc Hà và Văn Tuệ, nói rất nhiều với họ, vốn định mang tro cốt của hai mẹ con về nước an táng, nhưng nhớ đến sự quyết liệt của Ngọc Hà khi ra đi, cô ấy nói cho dù có chết cũng không về nước, nên tôi đành từ bỏ. Lần này mục đích khác đến Mỹ chính là tìm Phương Tử Hạ để chứng minh sự việc năm đó.
Năm năm rồi, chuyện này cuối cùng đã có kết quả.
...
Ngày 27 tháng 2 năm 2003, trời nắng
. ...
Phương Tử Hạ nhận lời, cậu ta sẽ suy nghĩ kỹ, kể hết chuyện này. Nhưng tôi đã đợi trọn một ngày, cậu ta không xuất hiện. Cậu ta vẫn mê muội không chịu tỉnh. Tôi không thể ở Mỹ lâu hơn, tôi phải về nước.
... Ngày 3 tháng 3 năm 2003, trời âm u.
Sự việc trong dự đoán đã xảy ra, tôi đã bị theo dõi. Những chứng cứ tôi ghi lại đây tuyệt đối không thể để cho bọn chúng tìm được. Cảm ơn Ngọc Hà, những thứ này đã có nơi cất giấu, chìa khóa tủ bảo hiểm tôi để trong con lật đật của Khê Khê.
Tôi liên lạc được với đồng nghiệp Trương Huy làm giám định năm đó, cậu ta nói khi ấy cậu ta tìm ra tinh dịch trong cơ thể của Trần Tố Mai, ngoài bị cáo Lạc Thiên ra còn có hai người nữa, cậu ta cũng vô tình biết được sự lợi hại của một trong số kẻ đó, vì sợ hãi nên cậu ta đã bỏ đi, mang giấy giám định đã làm trước đó ra nước ngoài.
Trương Huy đã nhận lời giúp tôi, đợi khi có giấy giám định pháp y thật sự, mọi thứ sẽ kết thúc.
Còn một ngày nữa, bọn họ dù thế nào cũng không thể tìm ra.
Nhưng, nếu tôi không may bị hại, thứ duy nhất có thể giúp cậu bé đó chỉ có bấy nhiêu tâm huyết này của tôi.
Cậu bé, mong là Thượng đế sẽ che chở cho cậu.
….
Đến khi đọc xong trang cuối cùng, hai tay Giang Văn Khê đã nắm chặt quyển sổ, sự phẫn nộ bùng cháy.
Cố Đình Hòa biết cô phẫn nộ thế nào, vội giữ chặt hai tay đang siết chặt của cô: “Chuyện này phải tính toán thật kỹ, không được manh động, nếu không...”, nếu không sẽ như Cảnh sát trưởng Giang.






Anh khựng lại vì không thể nói tiếp. Hóa ra thế lực to lớn phía sau xuất phát từ nội bộ bọn chúng, một kẻ vốn trước kia là Phó cục trưởng Cục công an thành phố N, nay là Cục trưởng Châu của Cục công an thành phố S, một kẻ là Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự. Đúng như những gì họ suy đoán ban đầu, bản báo cáo giám định ấy có vấn đề. Đội trưởng năm đó nhờ ơn đề bạt của Cục trưởng Châu mới có được ngày hôm nay, để bao che cho con trai mình, Cục trưởng Châu đã không từ thủ đoạn, mua chuộc đội trưởng và nhân viên giám định. Một vị đồng nghiệp khác cũng làm công tác giám định vì phát hiện ra sự bất thường, nhưng bất đắc dĩ phải giả vờ không biết gì cả, viện cớ từ chức để ra nước ngoài.
Những chứng cứ vụ án đó, mọi khả năng dính líu đến Châu Thiệu Vũ đều bị xóa sạch, và cả giấy giám định pháp y, bọn họ cũng nhúng tay vào. Mọi thứ, bọn chúng lợi dụng mối quan hệ chức vụ của mình, giúp Châu Thiệu Vũ thoát tội.
Điều không ngờ nhất là, sau việc đó, để ngăn chặn Cảnh sát trưởng Giang tiếp tục điều tra, bọn họ thậm chí còn thuê sát thủ. Cái chết của Cảnh sát trưởng Giang không phải là tai nạn...
“Em sẽ không tha thứ cho bọn chúng, em nhất định sẽ không tha cho bọn chúng.”
Giang Văn Khê siết chặt nắm đấm, móng tay bấm sâu vào da thịt nhưng không biết đau là gì. Có đau mấy cũng không đau bằng trái tim cô, nỗi oan của Lạc Thiên, cái chết của cậu, đều do ba tên súc sinh đó gây ra, cô nhất định sẽ không tha cho bọn chúng, nhất định không.
Cô ngỡ anh không bao giờ đến tìm cô nữa.
Giây sau đó cơ thể cô bị đè tới sát cửa, môi bị anh hôn mạnh, nụ hôn mang theo sự giận dữ và trừng phạt, như muốn rút cạn mọi không khí trong lồng ngực cô.
Không thể hô hấp, hai tay cô chống lên ngực anh giằng co vùng vẫy, túi tài liệu trong tay rơi tuột xuống đất.
Anh tựa vào môi cô, giận dữ quát nhỏ: “Em nói anh biết đi, phải nhất định bắt anh uống cạn xương máu của em, anh mới không bị giày vò thế này nữa?”.
Cô vừa định nói mình đã tìm ra hung thủ thì lại bị anh cắt ngang: “Anh chỉ muốn yên tĩnh một thời gian, nhưng em không hề cho anh thời gian để thở. Khi trái tim anh đang đau, đang chảy máu, em đang ở đâu? Đang làm gì? Rời xa anh, ở bên hắn ta, em mới cảm thấy đó là tự do hít thở hay sao?”
Cô mấ


Snack's 1967