
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Ngày cập nhật: 04:20 22/12/2015
Lượt xem: 1341462
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1462 lượt.
họ Dương, lại nợ Giang Hoài Thâm quá nhiều, nên chị luôn rầu rầu buồn bã.
Mấy tháng sau Giang Hoài Thâm ra tù, Quy Vân bị một trận cảm nhẹ mà đột nhiên không gượng dậy nổi.
Dù Giang Hoài Thâm và Nghiêm Tố tốn bao nhiêu công sức, tiền bạc, nhưng Quy Vân đã mất đi ý chỉ sinh tồn. Khỉ chị sắp lìa đời, Giang Hoài Thâm luôn ở canh, chị dựa vào lòng anh, hai người thủ thỉ trò chuyện mãi.
“Thâm, Tố Tố và mẹ xin nhờ em.”
“Thâm, nếu có thể, nhất định phải giúp chị tìm lại Tiểu Lạc Thiên.” “Thâm, nếu vẫn còn kiếp sau, cho dù lớn hơn anh mười tuổi, em cũng sẽ không bao giờ bỏ lỡ anh.”
Ngón tay chị đan chặt vào ngón tay anh, sau đó nhắm mắt mãi mãi, không bao giờ mở ra nữa.
Nghiêm Tố đứng ngoài cửa phòng nãy giờ nghe thấy vẳng ra tiếng khóc xé lòng, chị đẩy manh cửa, lại thấy Giang Hoài Thâm ôm người chị Quy Vân đã ra đi, khóc rất thương tâm. Đó cũng là lần đầu tiên trong bao năm nay, chị thấy nước mắt của người đàn ông manh mẽ ấy.
Tình yêu của anh, vết thương của anh, bao gồm cả sinh mệnh của anh, anh đã trao tất cả cho Quy Vân.
Nước mắt lặng lẽ từng giọt từng giọt lăn theo gò má của chị rơi xuống đất, chị khóc cho sự ra đi của Quy Vân, cũng khóc cho mối tình si bao năm chưa từng nảy mầm đã chết của chính mình.
Nghiêm Tố uống cạn rượu vang trong ly, vừa đặt ly rượu rỗng xuống thì đồng hồ trên đình tòa lầu đối diện gõ những tiếng chuông báo giờ rền vang, chị nhìn ra ngoài, đã mười hai giờ đêm, sinh nhật ba mươi chín tuổi của chị đã qua.
Chị đứng lên, mỉn cười rời đi, ra ngoài vẫy một chiếc taxi, đến một tổ ấm khác của mình.
Ở đó, đã bao năm nay, là nơi chị luôn quen đến để chữa trị vết thương.
Ra khỏi taxi, chị lảo đảo bước vào thang máy.
Ra khỏi cửa thang máy, chị bất ngờ thấy ngoài cửa, người đàn ông đã bắt chị lặng lẽ rơi nước mắt gần hai mươi năm nay.
Giang Hoài Thâm dập tắt nửa điếu thuốc lá đang hút dở, đưa một bó hoa bách hơp trắng muốt cho chị, nói: “Tuy đã quá mười hai giờ, nhưng vẫn phải nói một tiếng, chúc mừng sinh nhật”.
“Ba mươi chín tuổi, ha, rất xứng đáng để chúc mừng ư? Hay là anh nghĩ nhắc nhở tôi lại già đi một tuổi là chuyện rất sảng khoái?”. Chị khẽ gạt bó hoa bách hợp ra, mò lấy chìa khóa định mở cửa nhưng chìa khóa cứ như đối đầu với chị, không cách nàot ra vào ổ khóa được.
“Em uống say rồi, để anh”, Giang Hoài Thâm đang định lấy chìa khóa thì bị chị gạt ra, bó hoa bách hợp rơi tuột xuống đất, một chiếc hộp nhung hình trái tim rơi ra, nhưng chị không nhìn thấy.
Chị quát lên với anh: “Giang Hoài Thâm, căn nhà này là do tôi mua, xin anh sau này đừng tự tiện đên nữa. Cút về địa bàn của anh mà lo đám cưới đi”.
Anh không giận mà cười.
Vì đã bao năm rồi, anh lại nhìn thấy cô bé mười mấy tuổi, suốt ngày thấy anh là mắng lưu manh thối tha.
Anh chậm rãi cúi xuống, nhặt chiếc hộp nhung và bó hoa bách hơp lên, đưa đến trước mặt chị: “Chẳng lẽ em muốn anh cử hành đám cưới một mình?”.
Chị đờ đẫn nhìn chiếc hộp hình trái tím màu đỏ rât đẹp ấy, trong tích tãc, nơi lông ngực dội rất manh.
Chị ngần ngại đón lấy chiếc hộp nhẫn ấy, mở ra, bên trong là chiếc nhẫn chị đã chọn lựa rất tì mi. Phải, cho dù là biết anh kết hôn với người khác, chọn nhẫn cho người khác, nhưng chị vẫn ích kỷ xem như đang chọn nhẫn cho mình, ngay cả độ to nhỏ của vòng nhẫn cũng chọn theo ngón áp út của chị.
Nước mắt không còn kiềm chế được, trào ra, chị giữ chặt cặp nhẫn ấy, khóc to.
Lời kết
Cảm khái vạn phần, trải qua bảy tháng trời, tôi đã rút cạn tâm huyết hoàn thành “Hướng về trái tim”.
Rất nhiều độc giả đều thấy thắc mắc, vi sao tôi lại lấy tên sách là Hướng về trái tìm1? ừ, tên sách này lấy từ bài hát tiếng Quảng Đông Xoáy nước do Hoàng Diệu Minh và Bành Linh song ca, tôi cảm thấy lời bài hát rất hợp với tình yêu của Giang Văn Khê và Lạc Thiên, trong đó có một câu rất thu hút tôi: Vạn vật trên đời, hướng về trái tìm.
Ban đầu khi cấu tứ tiểu thuyết này, nữ chính trong đầu là dạng thục nữ đáng yêu và hơi ngốc nghếch một chút, nhưng khi viết ra cứ cảm thấy cô nàng ấy hơi lệch so với suy nghĩ ban đầu, khiến tôi rất thấy chán và không có cảm xúc. Về sau bị mấy tác giả đả kích sự tôn nghiêm, nói rằng không thích thì bỏ đi, kết quả khiến tôi rất giận, dù sao cũng vất vả viết ra mấy vạn chữ rồi, bỏ thì đau quá. Thế là, tôi cố gắng phấn đấu, tôi không tin, truyện mà tôi càng không thích càng thấy chán thì sống chết gì tôi cũng phải xây dựng tình cảm, bồi đắp kịch tính cho nó. Kết quả cũng thấy rõ, tôi viết rất HIGH, khiến họ lại càng kỳ thị tôi.
Đọc xong truyện, có lẽ mọi người đều đặt câu hỏi có nên đi chữa trị chứng nhân cách phân liệt của Giang Văn Khê hay không, về câu hỏi này, tôi không nói rõ đâu, tôi không học Y, nên đối với loại bệnh dị thường này cũng không thể giải đáp được (độc giả: hừ hừ hừ, thực ra là lười biếng, không muốn nói chứ gì). Mỗi người đều có hai mặt, tôi nghĩ cũng như Giang Văn Khê, mặt mà bạn kìm nén sẽ thông qua một cách khác để giải tỏa, chỉ có điều là tôi viết hơi quá lên thôi, về sau không miêu tả kỹ bệnh đó nữa, xem như có tình yê