
Tác giả: Hoa Thanh Thần
Ngày cập nhật: 04:20 22/12/2015
Lượt xem: 1341466
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1466 lượt.
về”.
“Anh là đồ lưu manh thối, cút thật xa cho tôi.” Chị vừa dứt lời, cơ thể bỗng nhẹ bẫng, chị được bế bổng lên, “Đồ lưu manh thối tha, bỏ tôi xuống!”.
Giang Hoài Thâm căn bản không đếm xỉa đến sự chống trả của chị, giọng lạnh nhạt: “Bế hay cõng?”.
"... Cõng”, Nghiêm Tố bất lực đáp.
Giang Hoài Thâm cõng chị đi về hướng nhà chị.
Lần đầu gần gũi con trai đến thể, Nghiêm Tố cảm thấy trái tim trong lồng ngực đang đập rất nhanh, rất nhanh, gò mà cũng nóng lên.
Đến mãi sau này chị mới biết, hóa ra trái tim thiếu nữ của chị đã rung động lần đầu vào khoảnh khắc ấy.
Do Quy Vân nhờ nên Giang Hoài Thâm dù bận rộn ở hộp đêm đến mấy cũng luôn giống như một tay bảo vệ, mỗi ngày tới giờ tan học đều đến trước cổng trường đúng giờ, đợi Nghiêm Tố về.
Nghiêm Tố tuy vẫn ghét anh nhưng không phản đối anh đưa chị về, tuy vậy hai người lúc nào cũng kẻ trước người sau, cách một khoảng rất xa.
Mùa hè năm lên lóp Mười một, Nghiêm Tố nóng quá không ngủ được, nửa đêm cầm quạt đứng ngoài ban công hóng cơn gió mát mùa hè.
Bỗng, tiếng trò chuyện của một đôi nam nữ dưới lầu đã thu hút chị. Cũng không xa lắm, chị chú ý nhìn, đó là Quy Vân và Giang Hoài Thâm.
Chị đang đinh xuống lầu đón Quy Vân thì thấy Giang Hoài Thâm ôm chặt Quy Vân vào lòng, giọng như van nài: “Quy Vân, tôi thật sự không để tâm đâu”.
Quy Vân không vùng thoát ra ngay mà nói với vẻ bất lực: “Thâm, đừng thế. Chị lớn hơn em năm tuổi, tính ra thì em phải gọi chị là chị mới đúng. Em biết chị từng có một cuộc hôn nhân thất bại, chị còn có một đứa con trai đã mất tích, khi chị già rồi thì cuộc đời em mới là lúc huy hoàng nhất”.
Giang Hoài Thâm vùi mặt vào mái tóc xoăn của Quy Vân, nói: “Tôi không để tâm người khác nghĩ thế nào. Tôi chỉ muốn ở bên em,chỉ cần em thấy vui vẻ hạnh phúc là được”. Anh ngẩng đầu lên, “Quy Vân, tin tôi, tôi nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, tôi sẽ bảo vệ em, không để em bị khách bắt nạt, không để em chịu khổ thêm chút nào nữa”.
Quy Vân vùng ra khỏi tay anh, nói: “Thâm, đừng làm thế, đến lúc đó em sẽ hối hận..
Giang Hoài Thâm bất chấp sự vùng vẫy của chị, ôm chặt chị vào lòng, hôn lên môi chị.
Nghiêm Tố đứng trên ban công lầu hai, thấy cảnh đó thì tim bỗng thắt lại, một cảm giác đau nhói khó tả. Chị không biết mình bị sao nữa, cảm giác hụt hẫng kỳ lạ, trái tìm trống rỗng như thiếu mất gì đó.
Chị trở về phòng, trốn lên giường nằm, nhắm mắt lại, trong đầu toàn là cảnh Giang Hoài Thâm hôn chị Quy Vân. Tên lưu manh đó thật sự yêu chị ấy, là chị ruột của chị, có một khoảnh khắc, chị bắt đầu ghen tỵ với chị mình. Tại sao? Tại sao lại ghen tỵ vói chị mình, người đó là một tên lưu manh, là loại lưu manh chị ghét nhất.
Quy Vân không đón nhận tình yêu của Giang Hoài Thâm, mà chỉ đẩy nhẹ anh ra, vào nhà.
Từ hôm đó, Giang Hoài Thâm không đến trường đón Nghiêm Tố tan học về nữa.
Nghiêm Tố mỗi ngày trừ ăn ngủ ra, thì đều đọc sách, học bài.
Có lần tình cờ, chị đi ngang cửa một hộp đêm tên Vạn Tử Thiên Hồng, nhìn thấy anh ôm một cô nàng hở hang hôn nhau công khai, tay anh không hề e ngại, đặt trước ngực cô ta, xoa bóp liên tục.
Đúng lúc Nghiêm Tố thầm buồn bã thì điều bất ngờ đã xảy ra, Quy Vân quyết định tái hôn, lấy một ông già họ Dương lớn tuổi hơn chị rất nhiều.
Nghiêm Tố hỏi Quy Vân, có phải là vì sinh hoạt phí nên mới làm vậy không?
Quy Vân cười nói không phải, người đàn ông ấy tuy lớn tuổi, nhưng đối xử với chị rất tốt, chỉ là chị muôn tái hôn, tìm một người đàn ông chăm sóc chị mà thôi. Chị rất xin lỗi rằng dù cho chị lấy chồng thì vẫn không có được khoản sinh hoạt phí đó.
Nghiêm Tố không biết nói gì, đêm đó chị ngồi trên ban công ngần ngơ rất lâu, do dự không biết có nên từ bỏ cơ hội du học này không.
Hôm sau tan học, Nghiêm Tố bất ngờ trông thấy Giang Hoài Thâm đã lâu không gặp ở trước cổng trường.
Chị trừng mắt nhìn anh: “Anh đến làm gì?”.
Giang Hoài Thâm kéo chị đến công viên gần trường, nhét cho chị một phong bì.
“Gì đây?”, chị mở ra, bất ngờ nhìn thấy một tờ chi phiếu, bên trên viết những mười vạn tệ. Chị ngẩn người rồi hỏi anh, “Anh có ý gì đây?”.
Anh nhìn chị, nói gọn: “Mười vạn tệ đây chắc đủ cho cô sinh hoạt một năm ở Anh, tiền sau này đợi khi cô đến Anh rồi tôi sẽ tiếp tục chuyển cho cô”.
“Tôi không cần tiên của anh, cầm đi”, chị nhét trả lại anh.
“Cô đừng mơ tưởng, nếu không phải vì Quy Vân, tôi cũng mặc kệ cô. Tôi không nói là sẽ cho không cô, chỉ là mượn, đợi cô về nước rồi sẽ trả cho tôi cả vốn lẫn lời, giấy mượn tiền tôi đã viết cho cô rồi, cô chỉ cần ký tên là được”, anh rút ra một tờ giấy, đưa cả giấy lẫn bút cho chị.
Chị tức đến nỗi tái xanh mặt, chi vào mũi anh, quát: “Giang Hoài Thâm, tôi không đi, cũng không thèm mượn tiền anh. Sau này tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, anh cút đi cho tôi! Từ nay về sau, nơi có anh thì không có tôi”. Nói xong chị quay người chạy đi.
“Chắc không phải cô sợ không trả nổi tiền cho tôi nên mới không chịu mượn tiền chứ?”, giọng nói mang vẻ giễ