Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hương Vị Tình Yêu

Hương Vị Tình Yêu

Tác giả: Mộ Hạ

Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015

Lượt xem: 134929

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/929 lượt.

a mình cho cậu ấy: “Lâm Nguyên Nhất, mình có nước này, vẫn chưa mở đâu.” Gọi rất thân mật, như thể quen thân lắm. Tôi cũng tiện tay mở nắp chai nước, hạ thấp giọng nói: “Tiểu Nhất, bên mình có, cũng chưa mở.” Nói xong, tôi tự cảm thấy mình như đang làm trò vậy.
Lâm Nguyên Nhất không cầm chai nước của bạn nữ kia đưa cho, mà quay đầu ra nhìn tôi, nhẹ nhàng mỉm cười, kèm theo vẻ đẹp trai không cưỡng nổi. Tôi quay đi chỗ khác tránh ánh nhìn như phát ra tia điện của cậu ấy, tay tôi tự nhiên nhẹ bẫng. Đến lúc tôi ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Lâm Nguyên Nhất lấy chai nước trong tay tôi, đôi mắt hiện rõ ý cười, nói: “Cám ơn nhé.”
Cậu ấy ngửa cổ uống luôn.
Dưới sân bóng, ngay lập tức rộ lên tiếng xì xèo. Tôi cảm nhận được hàng trăm ánh mắt sắc nhọn đang hướng về phía mình, giống như muốn đâm xuyên qua người tôi.
Tôi tròn mắt nhìn Lâm Nguyên Nhất, đột nhiên cảm thấy tức ngực, khó thở: “Cậu, sao cậu lại lấy chai nước của mình?”
Nụ cười trên mặt Lâm Nguyên Nhất vẫn không thay đổi, tiến lại gần hơn, lắc lắc chai nước trên tay nói: “Không phải cậu đưa cho mình sao? Cảm ơn nhé.” Nói xong, cậu ấy đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi. Người tôi cứng đờ, nín thở nhìn chằm chằm mặt cậu ấy, thấp thỏm không yên nghĩ: Cậu ấy rốt cuộc muốn làm gì?
Lâm Nguyên Nhất đột nhiên kéo ống tay áo tôi lên:
“Này, cậu…”
Hai con ngươi của tôi như sắp rơi ra đến nơi rồi vậy, còn cậu ấy thì không vội vã gì, lấy một miếng băng dán từ trong túi ra, dán lên vết thương vừa bị va vào cây của tôi, sau đó cậu ấy cúi xuống, dùng miệng thổi lên vết thương, một làn hơi nhè nhẹ lướt qua tay tôi. Tôi hít một hơi sâu, mặt đỏ ửng.
Lúc ấy, tiếng còi vang lên, thời gian tạm ngừng kết thúc, trận đấu lại tiếp tục, Lâm Nguyên Nhất mỉm cười vẫy vẫy tay rồi quay lại sân đấu.
Tay tôi vẫn lưu lại cái chạm tay vừa rồi của Lâm Nguyên Nhất, đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người làm tôi căng thẳng đến mức không thở được, bản thân tôi cũng đang rất ngỡ ngàng. Lúc ấy, tôi không biết nên nói gì, chỉ cúi đầu nhanh chóng tìm Liễu Đình, kéo cậu ấy rời khỏi đây.
“Soạt”, không biết ai vừa ném bóng vào rổ, quả bóng trong không trung tạo nên một đường hình cung tuyệt đẹp, rơi tọt vào lưới.
“Huấn luyện viên, còn mấy phút cuối để em vào chơi đi ạ, chán chết đi được.” Ánh mắt của mọi người trên sân nhanh chóng bị giọng nói của người mặc chiếc áo màu đỏ thu hút.
“Trình Chân!” – Tôi ngạc nhiên thốt lên.
Người con trai đứng dậy khỏi băng ghế, ánh mắt đột nhiên sáng bừng, chớp chớp mắt nhìn tôi, sau đó cậu ấy quay mặt sang nói với huấn luyện viên: “Huấn luyện viên, còn có mấy phút, cho em ra đi.”
Huấn luyện viên đội bạn do dự một lúc rồi ra hiệu thay người.
Lúc chạy qua chỗ tôi, Trình Chân đột nhiên đưa tay lên, làm động tác giơ nắm đấm với tôi, màu áo đỏ làm tôn lên gương mặt trẻ trung của Trình Chân, đôi mắt sáng ngời, có thần, miệng hơi nhếch lên, vẻ rất quyết tâm giành chiến thắng.
Tôi ngẩn người một lúc, vẫn còn chưa hiểu cậu ấy giơ nắm đấm ra với tôi là có ý gì.
Trận đấu lại được tiếp tục. Trình Chân mặc áo số 7, vừa vào sân đã vượt qua liền một lúc ba người, tấ cả các động tác đều rất nhất quán, lưu loát.
“Tên nhóc Trình Chân này chạy cũng nhanh quá nhỉ.” Liễu Đình không biết từ lúc nào đã đứng cạnh tôi, quay mặt sang nhìn tôi cười ẩn ý “Mình đang nghĩ cậu làm gì mà đi mãi không thấy về, hóa ra là mua nước cho Lâm Nguyên Nhất.”
Tôi thở dài, tỏ vẻ cầu xin nói: “Đại tiểu thư Liễu Đình à, cậu đừng có trêu mình thế được không, cậu cũng biết mình và cậu ấy hoàn toàn không thân thiết gì mà.”
Liễu Đình gật đầu: “Ừ, là không thân, chỉ là trước mặt mọi người bị cậu ấy trêu tí thôi. Ha ha, nhưng mà Tiểu Vi này, xem ra, sau chuyện xảy ra lần trước ở Tiền Nội, anh chàng đẹp trai họ Lâm đã để ý cậu rồi đấy.”
“Gì cơ!” – Tôi ngạc nhiên nói.
“Cậu không cảm thấy ánh mắt cậu ấy nhìn cậu rất dịu dàng à?”
Tôi lắc đầu: “Làm gì có chuyện ấy, cậu ấy có bạn gái rồi mà.”
Liễu Đình hắng giọng nói: “Cậu nói Tương Phương Phương lần trước cãi nhau với cậu đấy à? Cô ta không phải là bạn gái của Lâm Nguyên Nhất.”
Tôi nhìn chằm chằm người đang chơi bóng trên sân, nghĩ: Ai dà, rốt cuộc vẫn là trai đẹp! Được vô số mỹ nhân vây quanh. Thu lại ánh mắt, tôi nói nhỏ: “Cái dịu dàng ấy mình không quen được.”
Trên sân bỗng có tiếng còi chói tai làm thu hút sự chú ý của chúng tôi, Lâm Nguyên Nhất đang ngã trên sân, trọng tài báo Trình Chân phạm lỗi đẩy người.
Lúc này tôi mới nghĩ đến, hỏi Liễu Đình: “Sao Trình Chân cũng đến thế?”
Liễu Đình nói: “Lúc nãy cậu đi mua nước thì nó tới. Nó học trường Nhất Trung, không phải cái này cậu cũng không biết đấy chứ? Tên nhóc này thật là miệng nói một đằng làm một nẻo, nó bảo với mình hôm nay trời nóng quá, không muốn ra sân, chỉ đến ngồi cho đủ đội hình, không ngờ cuối cùng lại không ngồi yên được.”
Trình Chân giơ tay ra hiệu nghe theo lỗi phạt của trọng tài, ánh mắt Trình Chân như có lửa, ngày càng bùng cháy mạnh mẽ. Cặp đá quý màu đen trong đôi mắt ấy, lúc này không còn vẻ ngây thơ, hồn nhiê