
Tác giả: Mạc Thiểu Niên
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341886
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1886 lượt.
Nhược Thủy Nhất Thược
Cô gái mặc áo hồng đứng lặng lẽ giữa vườn hoa phù dung đang nở, thỉnh thoảng lại khẽ gật gù như đang thưởng thức cảnh đẹp nơi này.
Nếu như có người nào đó đi ngang qua lúc này, chắc hẳn sẽ nghĩ, cô gái này điên rồi.
Nơi này là Phù Dung cốc, cốc cũng như tên, khắp núi đồi phủ đầy hoa phù dung, dường như ở nơi nào cũng tràn ngập hương thơm của hoa phù dung, nhưng đẹp thì đẹp đấy, thơm thì thơm vậy, lại rất ít có người tới. Người ta nói, nơi càng đẹp lại càng nguy hiểm, vì quái vật ở Phù Dung cốc vô cùng hung dữ, mà hương hoa phù dung lại có độc, ngửi lâu sẽ khiến con người sinh ra ảo giác.
Tô Y Thược điều khiển cô gái mặc áo hồng “Nhất Thược”, ngồi nhìn hình ảnh cô gái mặc áo hồng ở trên màn hình máy tính, đứng yên trước một căn nhà tranh không động đậy.
Tô Y Thược nhíu mày, tiện tay mở xem thông tin của người đó, lại thấy hóa ra là người mới chơi, vẫn còn đang ở “cấp 0”.
Đúng là không còn gì để nói, không phải Phù Dung cốc là nơi hạn chế cấp bậc người chơi sao? Người chơi sơ cấp thế này sao lại vào được? Hơn nữa, quái nơi này đều là quái tấn công thụ động, tức là nếu người chơi không trêu chọc nó, nó cũng sẽ không động thủ.
Vì vậy, người này chắc chắn là gà mới chơi rồi! Hơn nữa, đây lại là bản đồ mới mở, nên Tô Y Thược tự động xếp nó vào dạng BUG game.
Trong lúc cô mải suy nghĩ, thì tiếng kêu cứu của người chơi Nhược Thiên đã biến mất, Tô Y Thược vốn định rời đi luôn, nhưng lại vì tò mò không biết quái của Phù Dung cốc như thế nào, nên quyết định đi qua ngó một cái rồi đi.
Vì vậy, cô điều khiển cô gái mặc váy hồng đi vào trong căn nhà tranh, nhìn thấy nhân vật của người chơi ban nãy còn kêu cứu giờ đã nằm xuống đất bằng tư thế Orz không đứng lên được.
Bên cạnh người đó có một con quái lông đỏ nhìn giống sư tử, đôi mắt nhỏ màu xanh biếc nhìn chằm chằm vào Nhất Thược vừa bước vào phòng, mà thiếu niên bị đánh ngã không dậy nổi kia, dường như cũng đang dùng ánh mắt đau khổ, ai oán nhìn cô.
Bị một người một quái cùng nhìn chằm chằm, dù Nhất Thược có bình tĩnh đến mấy cũng cảm thấy không biết phải làm thế nào.
Cứ như vậy vài giây trôi qua, không ai lên tiếng nói gì cả.
Đột nhiên, con quái lông đỏ kia lại lên tiếng trước: “Thí chủ, ngươi tự ý xông vào Phù Dung cốc của ta, không phải là muốn vì muốn có được bí kíp Phù Dung mới đấy chứ?” Vừa nói, nó vừa đi lòng vòng quanh người Tô Y Thược.
Tô Y Thược thầm nghĩ, thiết kế thế này thật sự rất có nhân tính. (Các NPC trong Vân Du Tứ Hải đều có trí năng (năng lực và trí tuệ như người chơi) – được điều khiển bởi GM)
Vì thế, cô cũng giả vờ giả vịt, hơi cúi người chắp tay: “Tiểu nữ vô tình xâm nhập vào quý cốc, chỉ vì ngửi thấy mùi hương Phù Dung ở nơi này, nên nhất thời nổi hứng, mới muốn đến ngắm một lần. Nếu có đắc tội, mong cốc chủ đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân.”
“Ta cũng không phải là cốc chủ. Ta là thần thú bảo vệ Phù Dung cốc.” Nhìn thấy cô đáp lễ, ánh sáng phát ra từ người quái lông đỏ cũng như dịu đi.
Hai người nho nhã lễ độ nói qua nói lại, hoàn toàn không thèm để mắt tới Nhược Thiên đang nằm bẹp dưới đất.
“Y Y…” Trên màn hình đột nhiên nhảy ra hai chữ, ngắt đứt cuộc đối thoại của Tô Y Thược và quái lông đỏ.
Y Y? Gọi nhầm à? Tự động bỏ qua… (1)
Tô Y Thược click nhẹ vào màn hình, hơi dịch người ra, ý bảo cậu ta có chuyện gì thì mau nói.
“Người ta… còn nằm trên đất mà…” Nhược Thiên vội vàng gửi lên mấy biểu tượng cầu xin, khổ sở.
Người ta… Tên này là gay sao? (Ngoài đời là nam mà đăng ký acc nữ để chơi) Y Thược ngồi trước máy tính hơi run người lên.
Hôm nay là ngày gì mà lại gặp phải cực phẩm gay thế này? Nghĩ vậy, cô bất giác nổi da gà đầy người.
Để tránh cho cậu ta lại phát ra những câu nói kinh người, Tô Y Thược vội vàng dùng kỹ năng “Thăng Nguyên Hỗn Huyết” để kéo cậu ta dậy.
Cứu người xong, cô quay người định rời đi, vừa tự trách mình tự dưng lại đi xen vào việc của người khác, quả nhiên, tò mò không phải việc gì hay ho, rất dễ dính phải những thứ phiền phức.
Nhược Thiên vừa đứng dậy, lập tức nhảy ra trước mặt cô, ngăn cô lại: “Nhất Nhất cô nương, cảm ơn ơn cứu mạng của cô, liệu cô cho tôi đi theo cô được không…” Giọng nói thể hiện rõ vẻ cầu xin, van vỉ.
Tô Y Thược thầm nghĩ, không biết hôm nay là ngày mấy nhỉ? Lần sau ra cửa nhất định phải xem lịch hoàng đạo. Cô ghét nhất là bị làm phiền, mà Nhược Thiên này, hoàn toàn là một sự phiền phức đối với cô. Hơn nữa, xem ra còn không dễ dàng cắt đuôi.
Thấy cô lâu trả lời, Nhược Thiên tự nghĩ rằng cô có suy nghĩ khác, liền chạy vòng quanh Nhất Thược một vòng, rồi ra vẻ e thẹn nói: “Hay là cô mong người ta lấy thân báo đáp…”
Tô Y Thược ngồi trước máy tính đưa tay lên xoa thái dương… cực phẩm! Đúng là cực phẩm!!! Cái bàn tay đê tiện này của cô, sao lại đi cứu cậu ta làm gì chứ…
Nhất Thược làm như không nghe thấy, lách người tiếp tục đi về phía trước.
“Cô nương, xin dừng bước. Hôm nay cô nương tới đây, âu cũng là người có duyên với Phù Dung cốc. Nay thấy cô nương xuất thủ cứu người xa lạ, nh