
Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn
Tác giả: Mạc Thiểu Niên
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341905
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1905 lượt.
Vừa đến, Lục Hân đã xum xoe bên cạnh Nhược Thủy Tam Thiên, còn vừa mê trai vừa tán thưởng: “Đại thần đúng là đại thần, đẹp trai quá đi mất. Đại thần ký tên cho em đi ~ một chữ ký đổi lấy Nhất Thược được không?”
Nhìn hành động của cô ấy, đột nhiên Tô Y Thược cảm thấy rất mất mặt =_=||| Lẽ ra không nên để người này tới mới đúng.
[Phụ cận'> Nhược Thủy Tam Thiên: Được.
Câu nói của Nhược Thủy Tam Thiên khiến Tô Y Thược suýt sặc.
[Mật'> Nhược Thủy Tam Thiên: Diễn kịch phải diễn cho thật.
Tô Y Thược hiểu ngay ý đồ của anh, thì ra là vì muốn tránh cô gái kia, nên cố tình làm cho quan hệ của họ càng lúc càng mờ ám thêm. Hiểu thì hiểu vậy, nhưng cô vẫn nhanh chóng đổi chủ đề.
[Phụ cận'> Nhất Thược: Người này là…?
Tô Y Thược nhận ra bên cạnh Lục Hân còn có một người khác, rõ ràng là đi cùng cô ấy tới. Cô hỏi vì muốn thỏa mãn sự tò mò của mình, cũng vì muốn đánh lạc hướng sự chú ý của Lục Hân.
Lục Hân cũng hiểu ngay cô đang hỏi vị hiệp khách nam “Thiên Sứ Tình Yêu Hoa Hướng Dương” đi cùng cô là ai.
[Phụ cận'> Hân Duyệt Thành Phục: Tại cái trò chơi thần kinh này ấy, vượt biên mất nhiều thời gian như vậy, tao đành phải đi cùng với hắn thôi.
Giọng điệu cô ấy có vẻ cực kỳ bực bội nhưng lại chẳng thể làm gì khác.
Tô Y Thược khẽ cười.
[Phụ cận'> Hân Duyệt Thành Phục: Đúng rồi, hai người đến đây làm gì vậy?
[Phụ cận'> Nhất Thược: Tìm phù dung cam.
[Phụ cận'> Nhược Thủy Tam Thiên: Chờ chút.
Tô Y Thược vừa trả lời Lục Hân, còn chưa kịp đáp lời thì Nhược Thủy Tam Thiên đã gọi Kỳ Lân ra, bay lên đỉnh núi, những gì bọn họ còn nhìn thấy là tia sáng lấp loáng lóe lên theo đường bay của Kỳ Lân.
Thấy Nhược Thủy Tam Thiên định đi hái phù dung một mình, trong lòng Tô Y Thược hơi lo lắng. Đây không phải chuyện đơn giản, lỡ như có thần thú giống ở núi Vân Long, đột ngột tấn công giữa không trung, thì chắc chắn anh sẽ gặp nạn. Hơn nữa, trong lúc cô còn chưa nhận ra, thì anh đã giúp cô rất nhiều chuyện rồi, còn không để cho cô báo đáp điều gì, chuyện tránh người kia, căn bản không thể tính là giúp đỡ được, bây giờ anh còn mạu hiểm giúp cô hoàn thành nhiệm vụ, rốt cuộc người thanh niên này nghĩ gì?!
Đang nhìn theo người đang bay về phía phù dung cam, đột nhiên toàn bộ màn hình của Tô Y Thược đen ngòm.
“Y Y, Y Y, có phải màn hình của tao bị hỏng không? Không nhìn thấy tư thế oai phong của Đại thần nữa.” Lục Hân bực bội nói.
Trong không trung đột nhiên vang lên tiếng hổ gầm, cả ngọn núi như rung động, nhưng lại không nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe một tiếng nổ “ầm” thật mạnh, màn hình lại sáng trở lại, đất đá văng ra tứ phía. Chờ đến khi mọi thứ khôi phục lại bình thường, thì trừ đống đổ nát hoang tàn trước mặt, không còn thấy bóng dáng Nhược Thủy Tam Thiên đâu nữa.
Tô Y Thược hơi hoảng hốt.
[Phụ cận'> Hân Duyệt Thành Phục: A, Đại thần đâu rồi?
Tô Y Thược hơi lo lắng, có phải Nhược Thủy Tam Thiên đã xảy ra chuyện gì rồi không? Nhưng cô không hề phát hiện, mình chẳng hề quan tâm xem phù dung cam có bị hủy diệt vì vừa rồi núi bị nổ hay không?
[Hệ thống'> Chúc mừng người chơi Nhược Thủy Tam Thiên đã đánh bại Bạch Hổ.
Dòng thông báo màu vàng của hệ thống hiện ra đúng lúc khiến cô yên tâm hơn, lần đầu tiên cô cảm thấy, thông báo của hệ thống rất hữu dụng. Nếu Nhược Thủy Tam Thiên đã thắng, vậy anh ở đâu rồi?
[Hệ thống'> Nhược Thủy Tam Thiên muốn giao dịch với bạn.
Tô Y Thược lập tức đồng ý. Khung giao dịch hiện ra, không chỉ có phù dung cam, mà còn có cả thú cưỡi Kỳ Lân.
[Mật'> Nhất Thược: Anh ở đâu thế?
Cô vừa gửi tin cho Nhược Thủy Tam Thiên mới phát hiện anh đã log out rồi, trong lòng đột nhiên cảm thấy hơi mất mác.
“Ơ? Đại thần đâu rồi?” Lục Hân vừa ăn chuối vừa hỏi Y Thược.
“Out rồi!”
“Ơ… cứ thế mà out à? Tao còn chưa tâm sự được gì với Đại thần mà mà mà mà!” Lục Hân ném vỏ chuối trong tay vào thùng rác, thất vọng kêu gào với máy tính.
Tô Y Thược không phải người dễ bị cảm động, nhưng Nhược Thủy Tam Thiên luôn giống một người vệ sỹ, bảo vệ cô khỏi tất cả nguy hiểm, cô cũng không phải người không tim không phổi, trong lòng thực sự cảm kích anh.
[Phụ cận'> Thiên Sứ Tình Yêu Hoa Hướng Dương: Anh cả nói dạo này hơi bận, nên bảo chị dâu cứ đi tìm mấy đóa phù dung khác trước đi ạ.
Thiên sứ tình yêu hoa hướng dương nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nói ra một câu kinh người.
Anh cả? Chị dâu? Chuyện gì thế?
[Phụ cận'> Nhất Thược: Cậu là em trai Nhược Thủy Tam Thiên ở ngoài đời à?
Tô Y Thược kinh ngạc hỏi.
Sao lại khéo thế được? Tô Y Thược dời mắt khỏi màn hình, nghi ngờ nhìn về phía Lục Hân, có phải cô nàng kia đã quen bọn họ trước rồi không? Lục Hân giả vờ không phát hiện ra ánh mắt của cô, tiếp tục lấy một quả chuối, bóc như chẳng có chuyện gì xảy ra.
[Phụ cận'> Thiên Sứ Tình Yêu Hoa Hướng Dương: Vâng ạ, chị dâu thông minh thật.
[Phụ cận'> Nhất Thược: Tôi không phải là chị dâu của cậu…
Càng ngày Nhất Thược càng cảm thấy mấy lời này chẳng có khả năng chứng minh, nên lười chẳng muốn giải thích nữa.
[Phụ cận'> Thiên Sứ Tình Yêu Hoa H