
Tác giả: Mạc Thiểu Niên
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341927
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1927 lượt.
ủy cơ mà a aaaaaa.
“Ta là Đại Thần” rơi nước mắt, không phải là hắn không khảo mà xưng hay sao… Xem ra lần này hắn chết chắc rồi.
[Thế giới'> Hàn Ngữ Yên: Anh lừa em?!
Nhìn Nhược Thủy Tam Thiên đứng bên cạnh mình, lại nhìn thiếu nữ áo hồng nãy giờ vẫn luôn im lặng, Tô Y Thược vốn định lẳng lặng rời đi, nhưng lại vì Lâm Mạc Tang đối xử với cô quá tốt, khiến cô không nỡ bỏ rơi anh như vậy.
Cô thật sự không muốn lại bị kéo vào vở kịch thị phi này mà.
[Phụ cận'> Nhất Thược: Tôi đi đây.
Cuối cùng cô vẫn chào một tiếng, ít ra vẫn hơn là đi không từ giã. Cô ấn vào nút “Sát cánh bên nhau”, quay về Phù dung cốc, nhìn điểm kỹ năng lại tăng lên, Nhất Thược cảm thấy rất hài lòng.
Thấy Tô Y Thược rời đi, Nhược Thủy Tam Thiên cũng lập tức lủi mất.
Hàn Ngữ Yên còn một mình ở lại trước cửa cổ mộ, bị mọi người ngang nhiên không thèm để mắt đến.
[Thế giới'> Bà Tám Không Log Out: Tình yêu tứ giác của Đại thần, công chúa nước khác bị thờ ơ, tình yêu đồng giới, xuyên quốc gia, toàn bộ tin tức về tình yêu tứ giác của Đại thần, xin mọi người hãy chú ý đón xem trên diễn đàn vào ngày mai.
[Thế giới'> Hàn Ngữ Yên: Nhược Thủy Tam Thiên, em nhất định sẽ có được anh!
[Thế giới'> Hàn Ngữ Yên: Nhược Thủy Tam Thiên, em nhất định sẽ có được anh!
[Thế giới'> Hàn Ngữ Yên: Nhược Thủy Tam Thiên, em nhất định sẽ có được anh!
Hàn Ngữ Yên dùng phông chữ to màu đỏ, nói trên kênh thế giới ba lần liên tiếp. Mọi người cũng bị hành động này của cô ấy làm cho kinh hãi, cả kênh thế giới đứng hình trong ba giây…
[Thế giới'> Xuôi Theo Dòng Nước: Công chúa uy vũ, chi bằng đến đây để ca ca yêu thương còn hơn…
[Thế giới'> Nhảy Tránh Dòng Nước: Hừ, làm đệ đệ thì đừng có tranh cướp với ông đây, công chúa, theo anh đi~~~
…
Kênh thế giới tràn ngập những câu kêu gọi Hàn Ngữ Yên quay đầu về phía họ. Đương nhiên Tô Y Thược cũng đọc được câu nói của Hàn Ngữ Yên, trong lòng thầm thấy khâm phục cô ấy.
Cô gái này, bạo dạn thật, nhưng lại yêu nhầm người.
[Mật'> Nhược Thủy Tam Thiên: Em ở đâu?
Tô Y Thược vừa về đến Phù dung cốc, vừa đi trả nhiệm vụ lại nhận được phần thưởng rất kỳ quái.
Một chiếc trâm cài tóc có thuộc tính rất bình thường, lại hơi giống chiếc trâm của Nhược Thủy Tam Thiên, chỉ khác là chiếc trâm này có màu vàng nhạt.
Nhiệm vụ BT như vậy mà chỉ thưởng có thế này khiến Tô Y Thược hơi bực bội. Cho người ta nguyên liệu quý giá đối với dược sư là được rồi, cái trâm này cũng chẳng bán lấy tiền được, cô vừa đi tìm cửa hàng để giao dịch, không ngờ lại chẳng có ai muốn mua!
Nhưng vì tôn chỉ làm việc thì phô trương, còn làm người thì khiêm tốn, cô vẫn tháo chiếc trâm màu lam có thuộc tính cực cao kia xuống. Sau đó, Tô Y Thược thật sự không còn việc gì để làm, cũng không biết phải làm gì.
[Mật'> Nhất Thược: Có việc gì à?
Sợ lại bị người khác bắt gặp cô với anh đứng cùng một chỗ, nên cô vẫn cô gắng không xuất hiện cùng lúc với anh là hơn.
Lâm Mạc Tang đã đoán trước phản ứng này của cô, cô giống như một con nhím vậy, lúc nào cũng cảnh giác nhìn mọi người xung quanh, vừa làm tổn thương chính mình, cũng làm tổn thương người khác. Một ngày nào đó, anh sẽ khiến bầu trời của cô xanh hơn!!!
[Mật'> Nhược Thủy Tam Thiên: Thật ra, tôi cũng có nhiệm vụ Thiên thiên thạch, còn thiếu kim thạch nữa.
Tô Y Thược kinh ngạc, đã vậy sao anh còn đưa kim thạch cho cô? Chẳng phải thế giới này luôn là anh tranh tôi cướp hay sao? Thứ mình đang cần, mà anh lại cho cô là thế nào?
Đột nhiên, cô cảm thấy Nhược Thủy Tam Thiên đối xử với cô không phải chỉ là tốt bình thường đâu, trong lòng bỗng hơi gợn sóng.
[Mật'> Nhược Thủy Tam Thiên: ?
[Mật'> Nhất Thược: Có cần tôi không?
Trong lòng Tô Y Thược cảm thấy hơi áy náy, cũng không biết phải làm sao. Cô thấy hơi hối hận vì mình đã nhận kim thạch. So với việc hoàn thành nhiệm vụ, cô càng muốn cách xa anh một chút hơn, chỉ là, mọi chuyện cứ không theo ý muốn của cô.
[Mật'> Nhược Thủy Tam Thiên: Không muốn đi một mình.
Không muốn đi một mình.
Nhìn thấy năm chữ này, Tô Y Thược nhất thời không biết phải nói gì.
Lâm Mạc Tang hơi chán nản nhìn mấy chữ mình vừa gõ lên trong lúc không tự chủ được. Bây giờ, trong mắt cô, anh chỉ là một người xa lạ, cô sẽ trả lời anh như thế nào chứ? Liệu cô có cảm thấy anh rất ngây thơ không? Có vì thế mà rời xa anh không?
Lâm Mạc Tang anh đã lăn lộn trong cả hai giới hắc bạch hơn hai mươi năm, đối mặt với tình yêu lại chỉ giống như một cậu nhóc mới mười bảy mười tám tuổi. Bình thường, anh luôn cố giấu đi tình cảm thực sự của mình. Anh lạnh lùng, vô tình, dùng hết mọi thủ đoạn khi đối mặt với đối thủ, niêm phong chính mình lại. Vì thế, nên anh mới thành công, trở thành bá chủ của cả khu vực này, nhưng trong nội tâm anh, chỉ là một mảng hoang phế…
Có lẽ chính anh cũng không phát hiện ra, sự lo lắng, căng thẳng đang hiện rõ trên mặt mình, khiến người khác có thể cảm nhận được, anh là một người sống, chứ không phải là đại ma đầu của xã hội đen, tinh anh của giới thương nhân.
Chờ một lúc lâu không thấy Tô Y Thược trả lời, Lâm Mạc