
Tác giả: Mèo Lười Ngủ Ngày
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 1341094
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1094 lượt.
ệt đối không ăn nói lung tung để kiếm tiền. Chuyện xem mắt của anh là tất yếu thôi!”
Chỉ là, Tô Tiểu Mộc cũng không thể ngờ được, Hạ Hà Tịch là vị khách lớn nhưng rất khó đối phó. Anh ta hết lần này đến lần khác đánh dấu vào cái bảng mang tên sỉ nhục trong sự nghiệp làm mối của cô.
Mỗi lần Hạ Hà Tịch dọa làm mấy cô gái đến xem mắt chạy mất, bà mối lại chán nản về nhà, ông anh hai không nhịn được mà châm chọc: “Thấy chưa hả? Đây gọi là tự mua dây buộc mình, tự bê đá đập vào chân mình! Anh đã nói với em rồi, đừng động vào Hạ Hà Tịch, cậu ta là một con cáo già đấy…”
Nghĩ tới đây, bà mối mệt mỏi thở dài, đang nhẩm tính xem mình đã đổ bao nhiêu vốn liếng vào cuộc làm ăn này thì bỗng có cảm giác trán bị ai đó tấn công. Kêu “á” một tiếng rồi tỉnh lại, bà mối chỉ thấy Hạ Hà Tịch cười dịu dàng, nói: “Nhóc con, tới rồi.”
Tô Tiểu Mộc quay đầu lại, quả nhiên trước mắt là non xanh nước biếc. Trong làn mây, nhìn theo con đường lát đá quanh co, chỉ thấy ba chữ “Núi Bất Thanh” được viết rõ ràng, dứt khoát trên cổng chào. Nhìn vào bên trong, những căn nhà mái nhọn kiểu Trung Quốc được xây chỉnh tề thành hàng lối càng làm cho cảnh vật cuốn hút hơn.
Bà mối thấy vậy thì mặt mày hớn hở, thừa cơ ai đó xách hành lý không để ý, cô vội vàng gửi tin nhắn cho anh cả: “Anh cả, em chưa chết được, mau giúp em đổi mật mã thẻ ngân hàng trước đi!”
Tiệc gia đình
Châu tài nữ đón hai người về tham dự lễ mừng thọ bà của cô, cuối cùng bà mối cũng ý thức được “bữa tiệc bình thường” mà Châu tài nữ nói tới rốt cuộc là khái niệm gì.
Khi tới nhà họ Châu, bà mối chỉ thấy trong khu tứ hợp viện rộng lớn ở vùng nông thôn bày san sát hai mươi, ba mươi bàn tiệc đầy tràn. Họ hàng thân thích nghe nói Châu tài nữ đưa bạn trai về, đều dừng mọi hoạt động của tay và miệng, đồng loạt quay sang nhìn Tô Tiểu Mộc và Hạ Hà Tịch như nhìn quái vật. Cùng lúc bị hơn trăm người nhìn chằm chằm, cho dù da mặt Tô Tiểu Mộc dày cũng có thể… bỗng nhiên sợ người lạ. Chẳng khác gì hồi nhỏ lên sân khấu diễn văn nghệ, ngoài căng thẳng ra thì chẳng có cảm giác gì nữa.
Cuối cùng bà mối cũng hiểu tại sao Hạ Hà Tịch có mất tiền cũng phải kéo cô đi cùng. Chắc chắn là anh ta muốn tìm thứ có thể làm tăng lòng dũng cảm. Ừm… chắc chắn thế!
Sau khi bị nhìn ngó như lũ khỉ, Hạ Hà Tịch và Tô Tiểu Mộc được sắp xếp ngồi bàn ở dãy đầu tiên, đây cũng là “bàn tiệc chủ” trong truyền thuyết. Nhân vật chính của lễ mừng thọ, bà Châu vừa thấy Hạ Hà Tịch thì không khép miệng lại được, hết nhìn trái lại ngó phải, đôi mắt nhỏ sáng lên, nhìn chằm chằm Hạ Hà Tịch, ánh mắt như đang cười và thể hiện một niềm vui sướng không nói nên lời.
“Cháu…” Bà mối còn chưa kịp trả lời thì đã nghe tiếng cười lạnh lùng của Hạ Hà Tịch: “Em gái – ruột của cháu tên Hạ Tiểu Vũ ạ.”
Trời mưa nhỏ? Ai lại lấy cái tên sấm động thế chứ? Còn có chớp nữa! Bà mối quay đầu lại nhìn Hạ Hà Tịch, nhưng đối phương đã quay đi nói chuyện với Châu tài nữ rồi.
Chuốc rượu được nửa vòng, những người có tửu lượng kém gục đầu tiên.
Đồng chí Hạ Hà Tịch kinh nghiệm chinh chiến đầy mình, tuy vẫn tạm thời làm chủ được tình hình, nhưng mặt cũng bắt đầu đỏ. Bà Châu nhắm đúng cơ hội này, bắt đầu oanh tạc Hạ Hà Tịch hết câu này tới câu khác, hỏi từ gia thế, công việc tới thói quen sinh hoạt của anh. Tìm hiểu rõ ràng rành mạch gốc gác nhà họ Hạ, bà mối ngồi bên cạnh không thể không thán phục sự khéo léo của bà cụ.
Tuy Tô Tiểu Mộc có lòng muốn giúp đỡ Hạ Hà Tịch nhưng cũng lực bất tòng tâm, vì cô bị… mợ cả nhà tài nữ quấn lấy. Mợ cả chắc chỉ hơn bốn mươi, nhân lúc mấy người chẳng liên quan bên bàn bà cụ đã đi hết rồi, bèn mang rượu tới chạm cốc với Tô Tiểu Mộc.
Mới đầu bà mối còn thắc mắc, mợ cả muốn hiểu tường tận về cậu cháu rể tương lai sao không chuốc rượu Hạ Hà Tịch, mà lại tới tìm cô? Kết quả là chỉ sau ba chén, bà mối đã hiểu ra…
Mợ cả nhìn gương mặt ửng đỏ của Tô Tiểu Mộc, bắt đầu cười nói: “Hai anh em nhà cháu, đứa thì đẹp trai, đứa thì xinh gái, đứa thì trầm tĩnh, chín chắn, đứa thì ngoan ngoãn, đáng yêu, nhưng đều là của quý trời sinh. Tiểu Vũ, năm nay cháu bao tuổi rồi?
“Hai mươi tư ạ.”
“Ừ, tính ra cũng lớn rồi đấy, đã yêu đương gì chưa? Nếu chưa yêu thì phải để ý kỹ đấy, đừng học Tiểu Nhã nhà mợ, chừng này tuổi còn chưa có nơi có chốn. Cháu đừng trách mợ lắm lời, cháu này, cưới chồng sớm một chút là tốt nhất. Không thì những đứa con trai đến lượt mình toàn đứa xấu, không được như anh trai cháu đâu. Loại tốt thì chưa chắc đã để ý tới cháu, loại xấu thì, chậc chậc, một cô gái xinh xắn lại khéo ăn khéo nói như cháu mà thành đôi với họ chẳng đáng tiếc sao? Dù cháu có đồng ý, anh trai cháu cũng không đồng ý đâu nhé!”
“À, nói tới đây mợ lại nhớ tới thằng con trai chán đời của mợ. Năm nay nó bằng tuổi anh cháu, vô tích sự đủ đường, trong quân đội cũng chỉ lên tới chức liên trưởng thôi. Năm nay chuyển ngành rồi, về làm ở thành phố C nhà cháu đấy. Công việc mợ cũng chuẩn bị sẵn cho nó rồi, làm ở tòa án thành phố C…”
Mợ c