
Tác giả: Mèo Lười Ngủ Ngày
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 1341097
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1097 lượt.
ả nhà họ Châu nói tới đây, bà mối đã hiểu ra phần còn lại. À… mợ cả nói vòng vo thế là muốn giới thiệu con trai cho cô à? Bà mối nghĩ tới đây bỗng mỉm cười, Tô Tiểu Mộc cô là ai? Trước giờ chỉ có cô làm mối cho người khác, nay nhà họ Châu muốn “thân càng thêm thân”, đẩy cô vào hố lửa, muốn cô làm cháu dâu à? Dựa vào năng lực làm mối của bà mợ này sao? Hừ, đừng nói có cửa, tới cửa sổ cũng không có đâu! Nghĩ tới đây, bà mối khéo léo ngắt lời mợ cả, giả vờ e thẹn, nói: “Cảm ơn ý tốt của mợ, nhưng… cháu có bạn trai rồi ạ.”
Vừa nói xong, bàn tiệc mới rồi còn náo nhiệt đột nhiên im lặng. Cụ Châu còn đang chuốc rượu Hạ Hà Tịch bên đó cũng nâng chén rượu mà không nói một câu. Bà mối lẩm bẩm, hóa ra các người đang hóng chuyện bên này của bản cô nương! Chuyện nhỏ thế này bản cô nương cũng không giải quyết được thì sau này còn mặt mũi nào mà ra đường nữa.
Mợ cả trách móc: “Tiểu Vũ, đừng mắc cỡ mà. Mợ biết cháu nói đùa thôi.”
Tiểu Mộc ôm má, ra vẻ e thẹn: “Là thật đấy ạ, cháu không lừa mợ đâu. Không tin, mợ hỏi anh cháu đi, anh cháu biết đó.”
Nói xong, mọi người lại lia ánh mắt về phía Hạ Hà Tịch. Hạ Hà Tịch nâng chén rượu, từ từ đưa lên mũi ngửi, rồi nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mộc, không nói lời nào. Bà mối cũng cười duyên nhìn Hạ Hà Tịch. Châu tài nữ bị hai người mê hoặc, không chớp mắt, chống cằm quan sát động tĩnh của bọn họ.
Cuối cùng, mợ cả nhà họ Châu sốt ruột, giậm chân hỏi: “Tiểu Hạ, em cháu nói thật không? Cháu đã gặp bạn trai nó chưa?”
Hạ Hà Tịch nhìn quanh bàn một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên gương mặt bà mối, cười ha ha, nói: “Tiểu Vũ còn nhỏ, bạn trai cũng chỉ là lũ trẻ ranh chưa chín chắn. Cháu thấy con trai mợ cũng được đấy, không thì khi nào Tiểu Vũ đi gặp thử đi?”
Bà mối nhếch miệng cười thành tiếng, Hạ Hà Tịch, anh muốn qua cầu rút ván à? Đáng tiếc, chi bằng chúng ta đấu một lần dứt điểm đi?
Hạ Hà Tịch khẽ nhấp một ngụm rượu, chớp chớp mắt vẻ vô tội: “Ôi trời! Em gái ngoan à, xin lỗi nhé. Anh uống nhiều rồi, nhất thời lanh miệng.”
Bà mối giao lưu bằng mắt với Hạ Hà Tịch một hồi rồi mới mở miệng nói: “Thật cảm ơn ý tốt của bà và mợ cả, nhưng quan hệ giữa cháu và bạn trai rất tốt. Người ta cũng nói dưa hái xanh không ngọt mà, thực ra anh cháu cũng không hiểu rõ bạn trai cháu lắm. Anh ấy thực sự là người rất tốt, chỉ cần sống chung với anh ấy một thời gian thì ai cũng sẽ thích anh ấy!”
Châu tài nữ càng nghe càng lẫn lộn, nheo mắt ngần ngừ hỏi: “Tiểu Mộc… à… Tiểu Vũ, em thực sự có bạn trai à?” Sao từ trước tới nay cô chưa từng nghe bà mối nhắc tới, cô ấy giấu kín thế cơ à?
Cụ Châu đúng là gừng càng già càng cay, nghe cháu gái mình nói vậy, vội vàng nghiêm mặt, làm bộ giận dỗi nói: “Tiểu Vũ, vừa nãy chính cháu nói, muốn nhận ta làm bà, sao bây giờ lại không nói thật thế chứ? Nào nào, ngồi cạnh bà đây, nói thầm bà nghe xem, rốt cuộc là có bạn trai chưa? Thực ra cháu cả nhà bà cũng rất tốt đấy, bao nhiêu đứa thích nó mà chẳng ai lọt vào mắt nó hết!” Cụ Châu ngừng một chút rồi lại tươi cười: “Bà biết mấy đứa con gái các cháu thích người đẹp trai, tuấn tú, bà đảm bảo với cháu, cháu cả nhà bà không kém anh cháu đâu. Nào, lại đây ngồi cạnh bà bà nào…”
Lúc này, tâm trạng Hạ Hà Tịch cứ phơi phới, cầm chén rượu nhấp ngụm nhỏ, bình chân như vại. Thấy bà mối ngồi bên cạnh cụ Châu, thế nhưng, không chờ bà cụ mở miệng, bà mối đã mở lời trước: “Bà, cháu có bạn trai thật. Anh ấy đang học tiến sĩ ở nước ngoài, bà không tin thì cháu cho bà xem ví tiền của cháu, trong ví có ảnh bọn cháu chụp chung đấy ạ.”
Nói xong, Tô Tiểu Mộc rút ví tiền ra thật, chậm rãi mở ra cho cụ Châu xem. Hạ Hà Tịch im lặng một lát, dốc cạn chén rượu.
Cụ Châu cẩn thận ngắm bức ảnh được kẹp trong ví, rồi lại nhìn bà mối một cái, đành thở dài: “Trông kiểu thế này, người thế này… Thôi thôi, cháu không thích bà cũng không thể ép cháu được.”
Những người xung quanh nghe xong thì thôi không làm trò nữa, người đang uống rượu thì uống rượu, người đang ăn cơm thì ăn cơm, cuối cùng bữa tiệc cũng quay lại trạng thái bình thường. Mợ Châu bị một trận bẽ mặt, lại bị mẹ chồng lườm một cái, đành ngậm ngùi quay lại bàn mình ăn cơm. Trên bàn tiệc của cụ Châu, ngoài mấy ông anh đã say khướt, chỉ còn lại Hạ Hà Tịch và đám người Châu tài nữ.
Bà mối vừa tiếp tục ứng phó bà cụ, vừa suy nghĩ bữa tiệc này ăn cũng kha khá rồi, nên thoát thân kiểu gì đây thì nghe thấy bên đối diện “thụp” một cái, tiếp đó là tiếng của Châu tài nữ: “Hạ Hà Tịch? Hạ Hà… lạ thật, sao nói ngất là ngất thế?”
Con cáo họ Hạ
Khi bà mối mới quen Hạ Hà Tịch đã đặt cho gã họ Hạ nào đó một cái biệt danh hơi kỳ lạ – cáo già họ Hạ. Cáo, kẻ gian xảo, nham hiểm, cáo già, kẻ quỷ kế đa mưu.
Trước đây rất lâu lâu, Tô Tiểu Mộc đã ý thức được bản chất của con cáo già họ Hạ: nham hiểm, đen tối, xảo quyệt, nhưng lúc nào mặt cũng tỉnh bơ… Con cáo già lại còn cải trang bằng hình tượng hào hoa, phong nhã, dịu dàng, chính nhân quân tử không chê vào đâu được.
Cho nên, trên cơ sở hiểu rõ bản