
Làm Ấm Giường Cho Tổng Giám Đốc
Tác giả: Tùy Hầu Châu
Ngày cập nhật: 03:46 22/12/2015
Lượt xem: 134857
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/857 lượt.
Lục Cảnh Diệu, ánh mắt khiêu khích, giọng nói lại vô cùng êm ái: "Anh đồng ý không?"
Lục Cảnh Diệu không nói lời nào, chợt cười một tiếng, đưa tay nhéo mặt Tần Dư Kiều: "Dĩ nhiên là đồng ý, hay là hai người ra ban công nói chuyện đi, buổi tối hôm nay rất đẹp, phù rể Giang có muốn uống chút gì không, tôi đi lấy cho anh nhé?"
Giang Hoa cười nhìn Lục Cảnh Diệu: "Lục thiếu khách khí quá, vậy thì lấy cho tôi một ly nước ngô đi."
****
Tần Dư Kiều là muốn hỏi Giang Hoa về chuyện nhà họ Giang và nhà họ Tần, nhưng Giang Hoa lại không muốn nhắc đến vấn đề đó. Anh nghiêng đầu nhìn mái tóc xoăn của Tần Dư Kiều bị gió thổi bay, ánh trăng nhàn nhạt hòa với ánh đèn màu xanh dương ở ban công chiếu lên mặt Tần Dư Kiều, gương mặt tinh xảo kia còn động lòng người hơn cả ánh trăng.
Tần Dư Kiều chống má ngồi bên bàn tròn nhỏ, Giang Hoa dựa vào lan can bằng thiếc, phía sau là nhưng ngọn đèn leo lét của thanh phố G khi đêm xuống. Vị trí của nhà họ Tần cực kỳ tốt, đứng ở ban công mà có thể thấy được toàn cảnh thành phố G, thuyền, cầu, cây cối, những tòa nhà xen với phong cảnh đằng xa, kết hợp với dãy núi trùng điệp, khiến nơi đây mang vẻ đẹp đặc sắc hòa trộn giữa thiên nhiên và thành phố, sóng gợn lăn tăn, đèn đuốc rực rỡ.
"Kiều Kiều, em còn nhớ hồi nhỏ mỗi khi trốn khỏi nhà em đều muốn kéo anh đi theo không?" Giang Hoa đột nhiên nhớ lại chuyện cũ, quay đầu nhìn về phía Tần Dư Kiều nói.
Tần Dư Kiều nghiêng đầu, cười khẽ một tiếng: "Bởi vì anh có tiền tiêu vặt, mang anh theo không sợ chết đối."
Giang Hoa bật cười, khi còn bé tiền tiêu vặt của anh nhiều là vì mỗi ngày anh đều tiết kiệm cho Tần Dư Kiều tiêu. Chỉ là đôi khi càng lớn con người lại càng không rõ thứ mình muốn nhất là gì, sau đó dần dần để vuột mất.
Nhưng bây giờ, hối hận cũng vô ích. Giang Hoa không thích hối hận, cũng không muốn tự trách móc mình. Anh chỉ than thở cuộc đời quá nhiều chuyện xấu, chỉ cần một chuyện xấu nho nhỏ trong đời cũng có thể khiến người ta thay đổi phương hướng. Có lẽ đúng như Lục Cảnh Diệu đã nói, một đoạn duyên phận phải tu phúc phận mấy đời mới có thể tu thành chánh quả.
"Kiều Kiều, em yên tâm, mặc dù anh cắt đứt quan hệ với Hạ Nghiên Thanh nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của hai nhà Tần - Giang đâu." Giang Hoa cúi đầu cười một tiếng, đột nhiên nói, "Nếu như em vẫn còn lo lắng, vậy gả cho anh đi, Kiều Kiều. Em và Lục Cảnh Diệu còn chưa đăng kí kết hôn, đào hôn gả cho anh...."
Đúng lúc này cửa ban công "két" một tiếng bị đẩy ra, Lục Cảnh Diệu bưng một khay nước đứng ở bên trong, trên khay có ba ly nước ngô nóng hổi vẫn còn bốc khói trắng.
Chỉ là người đàn ông bưng ly nước ngô tới lại đang cau mày, sắc mặt còn đen hơn bóng đêm ngoài kia.
"Đang nói gì mà vui vẻ thế."
Lục Cảnh Diệu nheo mắt lại, trong mắt có một tia lửa lóe lên, đôi chân dài đẩy cửa ban công. Ánh đèn sáng ngời bên trong hòa cùng ánh sao nhàn nhạt trên bầu trời phủ lên thân thể cao lớn của người đàn ông, ánh mắt chợt sáng chợt tối, giống như thần sắc khuôn mặt anh vậy. Giọng điệu của Lục Cảnh Diệu cực kỳ thờ ơ, nhưng bên trong lại đè nén nỗi tức giận khó che giấu.
Mà chàng phù rể một giây trước còn đang đào góc tường nhà người khác lại ra vẻ thờ ơ, khóe miệng giật nhẹ, cầm lấy một ly nước ngô từ cái khay trên tay Lục Cảnh Diệu, sau đó nói với Lục Cảnh Diệu : "Cám ơn, chú rể."
"Khách khí quá." Lục Cảnh Diệu ngồi xuống bên cạnh Tần Dư Kiều , sau đó đưa một ly nước ngô cho người phụ nữ bên cạnh, "Uống đi."
Tần Dư Kiều thật sự rất ghét giọng điệu nói chuyện của Lục Cảnh Diệu lúc anh. Cô nghiêng đầu nhìn anh một cái, Lục Cảnh Diệu thu lại vẻ tức giận trên mặt, "Anh làm theo khẩu vị của em thêm chút đường, em uống thử xem."
Lục Cảnh Diệu kiêu căng ngước mắt lên, không nói gì.
Tần Dư Kiều phát hiện mình và người đàn ông này không thể nào có tiếng nói chung được. Cô xoay người định đi ra ngoài, nhưng còn chưa đi được hai bước, Lục Cảnh Diệu phía sau lưng cô đột nhiên lên tiếng: "Kiều Kiều, anh không muốn ngày mai Giang Hoa làm phù rể cho chúng ta."
Tần Dư Kiều : "...."
Lục Cảnh Diệu lập tức đưa ra lựa chon thứ hai: "Em muốn anh để anh ta làm phù rể cũng được thôi, vậy em đừng giận anh nữa nhé, mẹ nó à...."
Tần Dư Kiều chỉ cảm thấy trái tim mình như bị dội một bình nước sôi, hâm nóng tất cả những chuyện cũ trước kia. Một lát sau, Tần Dư Kiều hít sâu một hơi xoay người: "Lục Lục, anh có yêu em không?"
Lục Cảnh Diệu thầm nghĩ có hy vọng rồi bèn lập tức nhảy khỏi salon: "Dĩ nhiên là yêu!"
"Thế còn Quả Quả thì sao?"
"...."
Lục Cảnh Diệu đột nhiên im lặng, ánh đèn màu xanh nhạt phủ lên khuôn mặt tuấn tú của anh, năm tháng dường như vô cùng ưu đãi người đàn ông này, bảy năm cũng không để lại nhiều dấu vết trên mặt anh. Nhưng nếu quan sát cẩn thận một chút thì có thể thấy khoé mắt Lục Cảnh Diệu cũng đã có vài nếp nhăn. Ánh đèn tạo thành một vầng sáng dưới mắt anh, càng khiến đôi mắt anh trở nên sâu thẳm như ánh sao mờ trong đêm đông.
"Yêu, dĩ