
Tác giả: Tùy Hầu Châu
Ngày cập nhật: 03:46 22/12/2015
Lượt xem: 134842
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/842 lượt.
kết hôn với người phụ nữa kia.
Lục Cảnh Diệu giả vờ như mình không thấy Mục Lộc, tập trung chấm tất cả khoai tây chiên vào sốt cà chua rồi đặt trước mặt Tần Dư Kiều. Lục Hi Duệ thò tay định lấy, bị Lục Cảnh Diệu đánh cho một cái: "Tự làm đi, đây là của mẹ con."
"Kiều Kiều, không thích ăn à." Lục Cảnh Diệu dạy con trai xon liền quay đầu cười vô hại với Tần Dư Kiều, "Thật ra thì anh cũng không thích ăn những thứ trẻ con này, đợi lát nữa hai chúng ta đến chỗ khác ăn, để một mình Hi Duệ ăn những thứ này là được rồi."
Lục Hi Duệ : "...."
Tần Dư Kiều đột nhiên cười khẽ một tiếng, sắc mặt có chút lạnh, ra vẻ như đang xem Lục Cảnh Diệu có thể giả vờ bao lâu nữa. Lục Cảnh Diệu nhìn ánh mắt của Tần Dư Kiều, chân thành hỏi: "Kiều Kiều, hôm nay anh có chỗ nào biểu hiện không tốt sao?"
Tần Dư Kiều dựa lưng vào ghế, hất cằm chỉ bảo Lục Cảnh Diệu nhìn về phía Mục Lộc. Lục Cảnh Diệu rất nghe lời, nhìn một lúc, nheo mắt hỏi Tần Dư Kiều: "Người phụ nữa kia nhìn hơi quan, Kiều Kiều em biết cô ta à?"
"Không biết." Tần Dư Kiều nói, Lục Cảnh Diệu lại nhìn thoáng qua một cái. Bởi vì Mục Lộc đang đi về phía anh, còn mang theo cả con và chồng nên Lục Cảnh Diệu biết mình không thể giả vờ được nữa, nói, "A, anh nhớ ra rồi, Mai Hoa Lộc."
Lúc Lục Cảnh Diệu vừa dứt lời, Mục Lộc đã cười đi tới trước mặt Lục Cảnh Diệu: "Thật khéo quá, Cảnh Diệu." Ngừng một chút liếc nhìn Tần Dư Kiều và Lục Hi Duệ, "Quả Quả."
Tần Dư Kiều ngẩng đầu: "Mai Hoa.... Mục Lộc." Tần Dư Kiều thốt lên cái tên "Mai Hoa Lộc" tuyệt đối là do bị câu nói kia của Lục Cảnh Diệu ảnh hưởng. Người đàn ông không biết giới hạn này!
Mục Lộc cười rất ôn hoà, Tần Dư Kiều nhìn vào mắt của Lục Cảnh Diệu, Lục Cảnh Diệu ôm eo của cô đứng lên bắt tay cùng chồng Mục Lộc, sau đó giới thiệu với người đàn ông ngoại quốc kia: "Đây là vợ tôi, đây là con trai tôi."
Lục Hi Duệ ở trước mặt người ngoài là một đứa trẻ biết chú ý đến hình tượng. Khi Lục Cảnh Diệu giới thiệu đến cậu, cậu vội vàng dùng khăn giấy lau miệng, sau đó mở miệng nói: "Cháu chào chú, chào cô."
"Thằng bé ngoan quá." Mục Lộc nhìn về phía Hi Duệ, cậu này cũng là nói với Lục Cảnh Diệu .
Lục Cảnh Diệu cười: "Thằng bé giống Kiều Kiều."
"Ha ha...." Mục Lộc cười ấm áp, sau đó nói với Tần Dư Kiều, "Quả Quả, tôi vừa mới về nước không lâu, nếu như có thời gian chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện."
"Lần sau đi, gần đây Kiều Kiều rất bận." Lục Cảnh Diệu trả lời thay Tần Dư Kiều. Tần Dư Kiều đặt tay lên thắt lưng Lục Cảnh Diệu véo mạnh một cái rồi nói, "Lần sau đi."
"Được, hẹn gặp lại, chúng tôi phải về rồi." Mục Lộc nói.
Lục Cảnh Diệu gật đầu một cái, đợi Mục Lộc rời đi, Lục Cảnh Diệu cẩn thận nói với Tần Dư Kiều , "Con lai lai không khéo cẩn thận sẽ biến thành khỉ."
Lục Cảnh Diệu nói vậy là muốn chọc cho Tần Dư Kiều cười, nhưng không có hiệu quả, Tần Dư Kiều vẫn không cười. Anh ngập ngừng, ánh mắt Tần Dư Kiều nhìn anh càng thêm lạnh lẽo. Sau đó Lục Cảnh Diệu ngậm miệng, quay sang hỏi con trai: "Còn muốn ăn cái gì nữa không?"
Lục Hi Duệ lắc đầu, sau đó ngẩng mặt lên hỏi Tần Dư Kiều: "Mẹ, tại sao cô hồi nãy gọi mẹ là Quả Quả, mẹ cũng có biệt danh sao?"
"Biệt danh cái gì, chẳng biết ăn nói gì cả, là tên thân mật."
Lục Hi Duệ vui vẻ: "Mẹ Quả Quả.... Lớp tụi con cũng có một bạn gái tên là Quả Quả, bạn ấy thường đưa giấy màu cho con, nhưng con không thích, cái đấy chỉ có con gái mới chơi...."
Tần Dư Kiều không nhịn được khẽ cười, cầm một tờ khăn giấy lau khoé miệng đang dính nước sốt cho con trai, nói, "Duệ Duệ, con là con trai, không thể tùy tiện lấy đồ của con gái, biết không?"
"Con đâu có tuỳ tiện lấy đồ."
".... Càng không thể nghiêm chỉnh lấy." Lục Cảnh Diệu nói chen vào.
Lục Hi Duệ hiểu ba mẹ nói gì, gật đầu nói: "Đúng, con là con trai, đúng ra là nên tặng quà cho con gái đúng không?"
Tần Dư Kiều : "...."
Lục Cảnh Diệu: "Tự con kiếm ra tiền rồi hẵng nói."
Lục Hi Duệ nhìn về phía ba mình: "Tiền mừng tuổi của con vẫn còn ở chỗ của ba đó nha."
Lục Cảnh Diệu cảm thấy Tần Dư Kiều giống như là một con tắc kè hoa vậy, không đi làm diễn viên thì thật đáng tiếc. Bất hạnh là đàn ông thì vĩnh viễn phải chôn chặt những lời châm chọc ở trong lòng, nếu không đời này anh đừng hòng nghĩ đến chuyện ăn “thịt” nữa.
Buổi tối, hai người vẫn một giường lớn hai cái chăn.
Bên trong phòng tối đen như mực, Lục Cảnh Diệu nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang ngủ cách mình cả mét, mở miệng nói: "Kiều Kiều, về chuyện Mục Lộc, anh không muốn em suy nghĩ nhiều. Trong lòng anh chỉ có em không hề có cô ta, từ trước cho tới nay đều là em."
Người phụ nữ bên cạnh vẫn im lặng không nói một lời, cũng không biết là ngủ thật hay ngủ giả nữa. Sau đó Lục Cảnh Diệu "này" một tiếng: "Ngủ chưa, Kiều Kiều?" Qua một lúc, rốt cuộc Tần Dư Kiều cũng "Ừ" một tiếng, sau đó.... Sau đó lại im bặt.
Lục Cảnh Diệu suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Kiều Kiều, trong lòng em còn có ý nghĩ gì khác không?"
Tần Dư Kiều nằm nghiêng, trả lời rất chậm: "Anh nói xem?"
"Anh.... Không biết." Lục Cảnh Diệu nó