Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kết Hôn, Anh Có Dám Không?

Kết Hôn, Anh Có Dám Không?

Tác giả: Lục Nguyệt Mạc Ngôn

Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015

Lượt xem: 1341478

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1478 lượt.

tuyệt sắc của A Mông cũng bị “hóa kiếp” thế này đấy!”. Tôi và Lâm Sở đồng thanh nói.
“Á! Các cậu là lũ đểu!”. A Mông lập tức đuổi đánh bọn tôi.
“Ha ha…!”. Trần Lộ cười phá lên.
“Trần Lộ à, thân hình A Mông cũng không tồi đâu!”. Tôi trốn sau lưng Lâm Sở, Lâm Sở đã bị A Mông tóm rồi.
“Ầy, các chị em, sao lại không đợi tôi thế?”. A Thi từ đâu ào tới, ôm theo một cái túi to tướng.
“Quà chia tay hả? Để em xem nào!”. Lâm Sở giành lấy cái túi nhưng A Thi nhất quyết không đưa.
“Còn lâu nhá! Có thừa tiền cũng chả cho mấy cô!”. A Thi nắm chặt cái túi chẳng khác gì thần giữ của.
“Xì…”. Tôi lườn.
“Biến đi!”. A Thi đốt cả túi quần áo, lại còn vỗ tay hoan hô nữa.
“Sao thế? Chị cũng định hoàn lương hả?”. Tôi ôm A Thi.
“Ờ, hoàn lương để cưới chồng mà”. A Thi đỏ mặt.
“Cưới ai thế?”. A Mông hỏi ngay.
“Liên quan gì tới các cô cơ chứ?”. Chị ấy không chịu trả lời.
“Két!”, một chiếc xe đỗ xịch trước mặt làm bọn tôi giật nảy mình. Triệu Tam chạy ra, trong tay cầm một cái quần nhỏ xíu. “A Thi, A Thi! Còn cái này em quên không cho vào!”
“Ồ…! Ra là thế!”. Bốn người chúng tôi cùng kêu to. A Thi ngượng ngùng xông đến, đánh cho Triệu Tam mấy cái.
“Hi hi, đến lúc đó, các chị em phải tới tham dự đầy đủ nhé!”. Triệu Tam cười hề hề.






11.
“Các cậu dẫn bọn mình đi đâu thế?”. Trần Lộ và Dương Siêu tròn mắt lên khi bị chúng tôi kéo xuống xe.
“Cái này hay ho cực!”. Thấy Trần Lộ vén trộm tấm vải lên, Lâm Sở đập ngay vào tay cô ấy.
“Tiểu Ngư, mau đến đây!”. A Mông kéo tôi.
“Được rồi”. Tôi vội xông tới chỉ huy.
12.
“Tiểu Ngư, mang cả cái này theo nữa, bên đó không có thuốc tốt như vậy đâu!”. Mẹ tôi chuẩn bị bao nhiêu là thuốc, chỉ lo tôi bị ốm.
“Vâng ạ”. Tự nhiên tôi lại không thấy những lời dặn dò của mẹ phiền phức chút nào, nếu là lúc bình thường, chắc tôi đã khó chịu lắm rồi.
“Tiểu Ngư, nếu có gì không như ý thì em lại quay về nhé!”. Thẩm Lãng cốc trán tôi.
“Em biết rồi. Anh chăm sóc bố mẹ nhé! Giờ anh phải tự gánh vác tất cả rồi”. Tôi ôm anh ấy. “Đừng có suốt ngày không có chính kiến như thế, chuyện của mình phải tự giải quyết!”
“Anh hiểu”. Thẩm Lãng nhìn tôi, cười.
“Anh cười gì chứ?”
“Anh thấy em giống chị gái anh ấy”. Thẩm Lãng cười ngoác miệng.
“Biến đi! Đáng ghét thật!”. Tôi lườm anh ấy.
“Tiểu Ngư!”. Triệu Tam và A Thi hộc tốc chạy theo tôi, trông họ như thở không ra hơi nữa.
“Chẳng phải hôm nay hai người cưới sao?”. Tôi vội dừng lại.
“Đúng thế! Nhưng không gặp em, bọn anh cưới thế nào được!”. Triệu Tam lấy một miếng ngọc bội từ trong túi ra. “Cái này anh cất kỹ lắm, không nỡ bán cho ai cả. Đây là hàng tốt, rất đáng tiền, có thể bảo vệ cho mình, em giữ lấy đi!”
“Làm sao em nhận được? Anh tặng cho vợ anh đi!”. Tôi vội từ chối.
“Không đâu, bọn chị phải tặng… người mai mối chứ!”. A Thi lí nhí. “Không có em, chắc chị và anh Tam vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa.”
“Vậy… vậy thì em sẽ nhận”. Tôi đeo miếng ngọc lên cổ.
“Hi hi, em gái anh đeo gì cũng đẹp”. Triệu Tam nhìn tôi, cười sung sướng.
“Mình tới đây, tới rồi đây!”. Lâm Sở khệ nệ xách túi đến, trong đó có một đống bát đũa.
“Mình đi học chứ có phải đi lên núi tu luyện đâu!”. Tôi suýt ngất xỉu.
“Á! Đến muộn quá!”. A Mông cũng lao tới.
“Mình biết là cậu chẳng đến sớm được đâu mà”. Tôi chống nạnh.
“Đều tại tên Lý Triển Bằng đáng chết, hắn không chịu gọi mình dậy sớm đấy chứ!”. A Mông lại quay sang chỉ trích Lý Triển Bằng.
“Không liên quan đến anh”. Lý Triển Bằng thở hổn hển. “Tại A Mông đưa chìa khóa nhà cho con chơi, đến lúc cần, tìm mãi mới thấy.”
“Thôi thôi, hai người ngày nào cũng như diễn tuồng ấy, chẳng đàng hoàng tử tế gì cả!”. Tôi khoác tay hai người họ. “Mình nói cho hai người biết, không được phép ly hôn đâu đấy, vợ chồng cậu mà dám thế thì chết với mình!”
“Đi đường cẩn thận nhé!”. Người thân và bạn bè của tôi đều đứng đàng xa vẫy tay.
“Con biết rồi! Mọi người yên tâm, con sẽ gọi điện thoại về mà”. Tôi chợt nhận ra mình đã lớn rồi, đã thực sự trưởng thành, không còn là đứa nhóc thơ dại ngày nào nữa. Dường như con bé Tiểu Ngư ngỗ nghịch khi xưa cũng đang đứng ở đó, làm mặt xấu chào tôi của bây giờ.
13.
“Chỗ của chị ở đây ạ”. Một cô tiếp viên hàng không rất xinh đưa tôi tới ghế của mình.
“Cảm ơn em!”. Tôi đặt đồ lên khoang rồi ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ.
“Xin lỗi, tôi có thể ngồi ở đây được không?”. Một giọng nam hỏi tôi.
“Anh cứ ngồi đi!” Tôi không nhìn anh ta, trong đầu vẫn còn hiển hiện cảnh tượng mọi người đưa tiễn.
“Em đi đâu vậy?”. Anh ta rất thích bắt chuyện với người khác thì phải.
“Tokyo”. Tôi nhắm mắt lại.
“Đi học à?”
“Vâng.”
“Em đã nghĩ ra tên tiếng Nhật chưa?”
“Tôi có chồng rồi, đừng làm phiền tôi nữa!”. Tôi khó chịu quay lại nhìn anh chàng kia.
“Anh biết, anh còn biết là hiện giờ em đang độc thân nữa”. Hoa Thiên nhìn tôi, cười.
“Anh? Sao lại…”. Tôi ngồi thẳng dây.
“Ha ha… Anh cũng tới Tokyo du học”. Anh ấy nháy mắt với tôi.
“Còn côn


XtGem Forum catalog