
Cưng À, Cưng Chiều Anh Nữa Đi!
Tác giả: Liên Tĩnh Trúc Y
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 1341091
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1091 lượt.
ác đều tạm gác lại hết, đảm bảo lương tháng cho mọi người đã!”
Chị Hồ ngây người: “Phó tổng giám đốc, đây là tiền riêng của chị à? Như thế này có được không?”
Đỗ Giang cũng nói: “Đúng thế, hay chúng ta bàn bạc với mọi người một chút, cố gắng một hai tháng, không thể để chị phải bỏ tiền túi được!”
Hứa Trác Nghiên xua tay: “Trong tình cảnh này, mọi người có thể cũng nhau đứng trên một con thuyền đã là không dễ dàng rồi. Trong số các nhân viên có rất nhiều người đều không phải là người bản địa, họ phải trả tiền thuê nhà, phải chi tiêu này nọ, tiền lương là cơ sở đảm bảo cuộc sống cho họ, không thể không trả cũng không thể chậm trễ!”
Chị Hồ gật đầu: “Vâng!”
Hứa Trác Nghiên lại nhìn sang Đỗ Giang: “Đỗ Giang, anh là người đàn ông duy nhất của công ty, anh nhất định phải làm cho tốt công tác động viên an ủi các nhân viên bán hàng. Tiếng dữ đồn xa, tôi đoán tin dữ này chẳng mấy chốc sẽ truyền đến tai họ, nếu như các nhân viên bán hàng hoang mang, rối loạn thì thị trường của chúng ta cũng không được đảm bảo, vì vậy nhiệm vụ của anh là vô cùng gian khổ đấy!”
Đỗ Giang nhìn Hứa Trác Nghiên trịnh trọng gật đầu.
“Hiểu Dĩnh, ngày mai chị muốn em cùng chị đến sở cảnh sát một chuyến, chị phải tìm hiểu tình hình một chút, cũng muốn phản ánh hoàn cảnh của chúng ta hiện giờ với các ban ngành có liên quan, cho dù thế nào cũng không thể làm liên lụy đến hơn một trăm nhân viên cùng hơn ba mươi trung tâm thương mại làm ăn với chúng ta được”.
“Ok, không thành vấn đề!”, Trần Hiểu Dĩnh gật đầu.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Hứa Trác Nghiên mới ra khỏi văn phòng, bắt xe về nhà.
Nhà, cái nhà này hiện nay đối với cô mà nói chẳng khác gì một cái nhà trọ.
Lê cái thân xác mệt mỏi rã rời lên lầu, vừa bước vào phòng đã thấy cơn buồn nôn khủng khiếp ập đến. Trong làn khói thuốc mịt mờ, mùi thuốc là quyện với mùi rượu khiến Hứa Trác Nghiên bị sặc, không thể mở mắt ra nổi. Cô đi thẳng đến cửa sổ, kéo rèm cửa ra, mở toang cửa sổ, hướng mặt ra bên ngoài, hít thở không khí trong lành, cố gắng đè chặt cơn khó chịu trong người.
“Cuối cùng cũng chịu về rồi đấy à?”, một giọng nói trầm trầm vang lên từ sau lưng cô.
Hứa Trác Nghiên chẳng buồn đoái hoài đến anh, đi thẳng ra trước tủ, mở tủ ra lấy một bộ đồ ở nhà, cô chỉ muốn đi tắm một cái rồi đi ngủ cho sớm.
Nhưng ngay cả một ước vọng nhỏ nhoi ấy cũng bị phá vỡ, Lâm Khởi Phàm giữ chặt vai cô: “Anh đang nói chuyện với em đấy! Em không nghe thấy à?”
Hứa Trác Nghiên gạt tay anh ra: “Tôi nghe thấy rồi, nhưng tôi mệt, muốn đi tắm rồi đi ngủ luôn. Có chuyện gì để mai nói được không?”
“Ngày mai nói ư? Ngày mai anh biết đi đâu tìm em?”. Lâm Khởi Phàm cười khẩy, hôm nay anh đã uống rất nhiều, chuyện công ty, chuyện gia đình, chẳng có chuyện gì như ý. Đợi suốt cả buổi tối, lo lắng cho sức khỏe của cô, lo lắng cô bị liên lụy vì những chuyện vớ vẩn ở công ty, nhưng cô thì sao? Hoàn toàn hững hờ vô tâm, về đến nhà còn coi như không nhìn thấy chồng. Sự bất mãn và phẫn uất tích tụ trọng giây phút này đang phun trào mãnh liệt.
Lâm Khởi Phàm kéo giật người cô lại, khiến cô ngã vào lòng, ép cô nhìn thẳng vào mình, nhưng cái anh nhìn thấy là gì? Sự mệt mỏi, hoang mang và cả sự bất cần.
Anh nổi điên. Bất cần, cô dám dùng ánh mắt đó để nhìn anh sao?
Lửa giận bùng cháy trong lòng, Lâm Khởi Phàm gần như mất đi lí trí, kéo cô ngã xuống giường, đè lên người cô mà hôn, mà cắn, mà chiếm đoạt, mà giày vò.
Lần này cô không phản kháng, cô thậm chí còn không nhắm mắt lại, chỉ lạnh lùng nhìn anh, nhìn anh trút toàn bộ sức lực và dục vọng lên người cô. Những giọt mồ hôi của anh nhỏ tí tách trên mặt cô, trên người cô. Cô cắn chặt môi, âm thầm chịu đựng, bởi vì đây là lần cuối cùng. Cô tự nhủ với lòng mình, rằng đây là lần cuối cùng.
Khi cuối cùng Lâm Khởi Phàm cũng lăn xuống khỏi người cô, nằm bên cạnh và chìm vào giấc ngủ, Hứa Trác Nghiên mới ngồi dậy, lấy một điếu thuốc ở đầu giường, lặng lẽ châm lửa. Hút thuốc... cô không biết, cô cũng không hiểu tại sao đàn ông lại thích hút thuốc. Cô cũng nhìn thấy nhiều cô gái trong quán bar cũng hút thuốc, là những điếu thuốc dành cho nữ, dài và nhỏ. Họ cầm nó trong tay, nhẹ nhàng hút và từ từ nhả khói, làn khói mờ ảo khiến người ta cảm thấy mông lung, nhưng không biết tại sao nhìn những cô gái hút thuốc, người ta thường có cảm giác họ đang cô đơn.
Nếu không phải là những cô gái đang chờ đợi tình yêu.
Thì cũng là những cô gái đã từng có, nhưng đột nhiên mất đi người yêu.
Nói chung là những cảm giác ấy: cô đơn, hụt hẫng, đau đớn vô hạn... đều vô tình ánh lên trong mắt họ.
Cũng như cô lúc này, cuộc hôn nhân “Chớp nhoáng” của cô và Lâm Khởi Phàm là khởi đầu của một sai lầm, nhưng cô thật sự từng có lúc nghĩ rằng sẽ tiếp tục nó, nhưng mỗi lần muốn đến gần anh, cô lại bị anh làm tổn thương sâu sắc hơn.
Giờ có lẽ đã đến lúc kết thúc triệt để cái sai lầm này.
Lúc Hứa Trác Nghiên hút hết bao thuốc 555, trời đã gần sáng.
Cô xuống giường, đi vào phòng tắm, tiếng nước lại chảy ào ào.
Khi có tiếng nước ào ào vọng ra, L