
Tác giả: Liên Tĩnh Trúc Y
Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015
Lượt xem: 1341093
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1093 lượt.
ân mình không nên kết hôn với cô ấy.
Nói chuyện thẳng thắn
Khi Hứa Trác Nghiên lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Lý Thanh Hải, anh có hơi ngạc nhiên. Cô mặc chiếc áo sơ mi dài tay, kết hợp với chiếc váy ngắn ôm sát, mái tóc để xõa tự nhiên. Khuôn mặt xanh xao, không rõ là hốc hác hay thất thần, nhưng vẻ mặt ấy vẫn ánh lên sự trấn tĩnh và kiên cường, giống như một bông hoa nhỏ đung đưa trong gió, khiến cho người khác không thể kiềm chế được bản thân mình mà đem lòng xót thương.
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười với anh, cô đã không còn là một cô gái bé nhỏ, cô có thể đọc được nội dung trong ánh mắt mà một người đàn ông nhìn mình, ít nhất cô tin rằng, anh ta là vô hại với bản thân mình, ánh mắt ấy là một chút gì đó tò mò xen lẫn sự yêu mến, vì vậy cô mới hẹn anh ra ngoài.
“Anh Lý, xin thứ lỗi cho tôi, tôi không biết nên xưng hô với anh thế nào nữa!”, cô cười vẻ ái ngại.
Lý Thanh Hải vô thức sờ tay vào túi áo tìm bao thuốc, nhưng cuối cùng lại thôi không lấy ra: “Cứ gọi tôi là Thanh Hải là được rồi!”
Lý Thanh hải nhìn thẳng vào cô, ánh mắt như áy náy và bất lực: “Câu chuyện rất hay, cũng rất xúc động, nếu như ở bên cạnh tôi có một người chị như vậy, tôi sẽ đồng tình với chị ấy, có thể sẽ dốc sức giúp đỡ chị ấy. Nhưng phải biết rằng, một người nếu như đi sai đường, có thể đi một đường vòng để quay lại, sẽ chỉ lãng phí một khoảng thời gian mà thôi. Nhưng nếu như lại làm sai một việc gì thì không còn đơn giản như vậy nữa, mà phải gánh vác những hậu quả do hành vi sai lầm ấy đem lại!”
Hứa Trác Nghiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn Lý Thanh Hải, bỗng nhiên cô ngây người, tâm trạng rối bời, những điều anh ta nói dường như rất có lí nhưng cũng dường như chẳng có lí chút nào.
“Tôi biết, nhưng tôi muốn hỏi, nếu như, tôi nói là nếu như nhé, chuyện như thế này có thể phạt tiền thay vì phạt tù không?”. Đôi mắt cô ánh lên sự chờ đợi, nhưng Lý Thanh Hải không muốn giấu giếm cô nên trả lời thẳng thừng: “Không thể!”
Cô gật đầu: “Trước khi đến đây tôi đã lên mạng tra cứu rồi, cũng biết kết quả đại khái là như vậy!”. Sau tiếng thở dài, vẻ mặt cô liền thay đổi, trở nên kiên nghị và cứng cỏi: “Tôi tìm anh có hai việc muốn nhờ anh giúp, chắc là anh rất ngạc nhiên tại sao tôi phải nhờ anh giúp đỡ, bởi vì tôi bây giờ đã đến đường cùng rồi!”
Lý Thanh Hải rít một hơi thuốc, nhìn cô qua lớp khói mỏng: “Hả?”
“Vâng, bọn họ đã phong tỏa toàn bộ tài khoản, đóng băng toàn bộ vốn liếng, vấn đề hàng hóa có thể chậm lại một thời gian, như nhân viên thì sao? Tiền lương, tiền bảo hiểm của hơn một trăm nhân viên cùng với các khoản chi phí để duy trì công ty biết lấy từ đâu ra?”. Cô vẫn còn chút kích động, giọng nói cứ to dần: “Nếu như nói chị ấy là nghi phạm, là người xấu, vậy thì thủ đoạn bức bách một công ty đang phát triển phải phá sản, khiến cho hơn một trăm con người phải thất nghiệp thì là cái gì? Không giấu gì anh, tôi đã mở miệng vay của người ta hai mươi vạn để chi trả tiền lương tháng này cho nhân viên, nhưng còn tháng tới thì sao? Cứ như thế này thật chẳng khác gì ép gái nhà lành thành đĩ!”
“Ép gái nhà lành thành đĩ?”. Lý Thanh Hải giật mình trước câu nói này: “Cô mượn tiền của ai? Của chồng cô ư?”
“Chồng ư?”. Hứa Trác Nghiên cười như mếu: “Anh nói Lâm Khởi Phàm ư? Chúng tôi ly hôn rồi!”
“Ly hôn rồi?”. Lý Thanh Hải nhớ đến cái tối hôm bắt Liêu Vĩnh Hồng, người đàn ông ấy đã xông thẳng lên sàn để kéo Hứa Trác Nghiên đi.
“Chắc chắn anh nghĩ rằng tôi lấy Lâm Khởi Phàm bởi vì anh ta là đại gia phải không? Nhưng anh có biết không? Ngoài cái nhẫn cưới và tờ giấy đăng ký kết hôn có giá hai mươi sáu đồng ra, tôi không lấy của anh ta một xu nào!”. Hứa Trác Nghiên có vẻ rất kích động: “Cưới nhanh, ly hôn cũng nhanh, bởi vì mù quáng và nông nổi nên đánh mất hạnh phúc, giống như ban nãy anh đã nói, đi sai đường rồi vòng lại một vòng, quay lại điểm xuất phát mà!”
“Xin lỗi vì đã động chạm đến nỗi buồn của cô!”. Cuối cùng thì Lý Thanh Hải đã hiểu ra, tại sao trên mặt cô lại phảng phất vẻ cô độc và đau thương, tại sao tối đó cô lại xuất hiện ở quán bar, lại có hành vi buông thả trên sàn nhảy.
Hứa Trác Nghiên lắc đầu: “Không sao, so với chuyện của chị Liêu thì chuyện của tôi đâu có là gì. Tô chỉ muốn nhờ anh phản ánh một chút đến các cơ quan có liên quan, ít nhất phải đảm bảo tiền lương cho nhân viên và các khoản chi cần thiết, thực ra các anh có thể cử nhân viên kiểm toán hoặc thuế vụ đến công ty tôi. Mỗi khoản thu chi hàng ngày các anh có thể giám sát, có thể đối chiếu, chẳng lẽ giờ mỗi tháng có đến mấy trăm vạn tiền bán hàng chuyển về mà chúng tôi không được nhận ư?”
Lý Thanh Hải gật đầu: “Tình hình về kinh doanh tôi không mấy hiểu rõ, nhưng đúng thật là tôi có thể phản ánh lên trên, ít nhất có thể đảm bảo tiền lương cho nhân viên!”
“Thế thì tốt quá!”, Hứa Trác Nghiên mỉm cười, cảm kích nói.
Lý Thanh Hải chăm chú nhìn cô, dường như đây là nụ cười đầu tiên xuất phát từ đáy lòng, là niềm vui thực sự của cô. Cô cười rất đẹp, cũng