XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kết Hôn Chớp Nhoáng

Kết Hôn Chớp Nhoáng

Tác giả: Liên Tĩnh Trúc Y

Ngày cập nhật: 04:19 22/12/2015

Lượt xem: 1341053

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1053 lượt.

hực ra điều quan trọng chỉ có một câu, đó là em họ Hứa Trác Nghiên chuẩn bị lấy chồng, ở Thâm Quyến, mời bọn họ đến tham dự hôn lễ.
Thấy Hứa Trác Nhiên mặt mày hớn hở, Phan Hạo Nho cũng không nén được cười: “Nhìn bộ dạng hớn hở của em kìa, còn vui hơn cả lúc hai đứa mình cưới nhau nữa!”
“Đương nhiên rồi! Người ta lúc ấy còn phải tỏ vẻ bẽn lẽn cho nó giống gái ngoan chứ!”. Hứa Trác Nhiên vui vẻ ngồi xáp lại gần Phan Hạo Nho: “Thật muốn được kết hôn lần nữa quá!”
“E hèm…”. Phan Hạo Nho đưa tay ra ôm quàng lấy vợ: “Em nói gì thế hả?”
“Hi hi, với anh chứ có phải đổi chú rể đâu!”, Hứa Trác Nhiên tựa đầu vào lòng Phan Hạo Nho. Nhưng con nhóc đang thu mình trong lòng bố thấy thế liền phản đổi luôn, nó đưa tay ra đẩy Hứa Trác Nhiên: “Mẹ à, mẹ đổi chú rể luôn đi, như thế sẽ chẳng còn ai tranh bố với con nữa!”
“Được thôi!”. Hứa Trác Nhiên đưa tay bẹo cái mông núng niếng của nó: “Chỉ cần bố của con đồng ý là được, mẹ không có ý kiến!”. Nói rồi cô nhẹ nhàng đứng dậy, đứng dựa lưng vào thành tủ nhìn hai bố con. Con bé dựa vào lòng Phan Hạo Nho, ra sức làm nũng: “Bố ơi, bố cho mẹ đi lấy chồng đi mà, cho mẹ tìm chú rể khác đi! Được không bố?”
Con bé ồn đến mức Phan Hạo Nho nhức hết cả đầu, anh trừng mắt nhìn Hứa Trác Nhiên: “Em chỉ giỏi hành hạ anh thôi!”
“Ha ha…”, Hứa Trác Nhiên cười lăn lộn.
Cả nhà lúc nào cũng đầm ấm và vui vẻ như vậy đấy.
Chương 36: Hồi kết
Hứa Trác Nghiên có nằm mơ cũng không ngờ, mình lại có một buổi hôn lễ đẹp đến như vậy.
Đây là món quà cưới mà chị họ và Phan Hạo Nho đã tặng cho cô.
Ở Tam Á, trên một chiếc du thuyền sang trọng trên Hải Nam, các nhân viên mặc trang phục thủy thủ đứng xếp hàng ở hai bên, Hứa Trác Nghiên và Lý Thanh Hải chậm rãi bước lên boong tàu trong tiếng nhạc dịu dàng. Phía sau họ là Trình Mộng Vân và Đỗ Giang, Trần Hiểu Dĩnh và Trình Kiến Công. Đây là một lễ cưới tập thể khiến cho họ cả đời cũng không thể quên được.
Những chùm bóng bay khổng lồ, một tấm thảm đỏ kéo dài từ đầu đến cuối boong tàu, khắp thành tàu được trang trí những dải lụa màu trắng xen lẫn hồng phấn biến nơi đây thành một thế giới thần tiên. Gió biển lồng lộng, bầu trời trong xanh, càng khiến cho lễ cưới trở nên lãng mạn và thiêng liêng.
Khoảnh khắc các cặp đôi bước lên boong tàu, những lời chúc phúc chân thành từ những người bạn và người thân như vây lấy họ, ngay cả con thuyền cũng hụ còi chúc mừng cho hạnh phúc của họ.
Tiếng pháo nổ râm ran, những bông pháo hoa nở xòe trên bầu trời.
Ba cặp đôi đứng trên boong tàu, gió biển làm tung bay tà váy cưới của cô dâu. Anh thuyền trưởng làm chủ trì cho buổi lễ của họ. Trong tiếng sóng biển rì rào, trời xanh mây trắng dung hòa, những cơn gió thu lồng lộng làm chứng, họ lần lượt trao nhau những lời thề non hẹn biển.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, ba cặp đôi chính thức thành vợ chồng, họ trao cho nhau những lời thề hẹn, trao nhau tín vật, cùng uống ly rượu giao môi, tay nắm tay, nguyện sống bên nhau mãi mãi.
Tất cả mọi người đều chúc phúc cho họ, cũng thật lòng hi vọng khoảnh khắc này là mãi mãi.
Mỗi người đích thân cầm một bông hoa hồng trao cho đôi vợ chồng mới cưới và tặng họ một lời chúc phúc. Khi Phan Hạo Nho đến bên cạnh hứa Trác Nghiên và Lý Thanh Hải, anh nói: “Tin vào duyên phận, trân trọng duyên phận, hi vọng năm mươi năm sau, chúng ta vẫn có thể chúc mừng ngày kỉ niệm của hai em!”
Hứa Trác Nghiên mắt ngân ngấn nước, cô vui vẻ gật đầu. Trong tất cả mọi người, người cô để tâm nhất vẫn là anh, người cô muốn nhận được lời chúc phúc nhất là chị họ Hứa Trác Nhiên.
Ngay sau Phan Hạo Nho là Hứa Trác Nhiên xinh đẹp, chị mặc một chiếc áo cổ chữ V màu xanh da trời, kết hợp với chiếc váy ngắn màu hồng phấn, đi đôi bốt dài màu trắng, trên mái tóc óng ả là một chiếc kẹp tóc pha lê lấp lánh, trông đáng yêu hệt như một thiếu nữ. Cô đến trước mặt Hứa Trác Nghiên, dang tay ôm lấy em họ.
“Em còn nợ chị một cái ôm, lúc em bỏ trốn khỏi Bắc Kinh!”. Hứa Trác Nhiên nháy mắt đầy tinh nghịch, hàng mi dài rung rinh trong gió, điệu bộ rất đáng yêu, nhưng cũng đủ khiến cho Hứa Trác Nghiên cảm động rơi nước mắt. Chị họ lại dùng cái từ “bỏ trốn” để nói về hành động của cô, vậy chắc tâm sự của cô hồi ấy, tình cảm của cô dành cho Phan Hạo Nho lúc trước chắc chị đều đã biết?
Hứa Trác Nhiên nói: “Chị cứ chờ đợi, đợi có một cơ hội chính miệng nói với em, duyên phận thật sự là một điều gì đó rất kì diệu. Em là cưới chớp nhoáng, chị là yêu chớp nhoáng, hình thức khác nhau nhưng nội dung như nhau. Cho dù là yêu hay là cưới chớp nhoáng, cái chữ “Chớp nhoáng” nó đã đại diện cho sự nóng vội, khiến cho người ta có hơi bất an, nhưng cũng ẩn chứa một duyên phận đã được an bài. Vì vậy chúng ta càng cần phải dùng trái tim để lĩnh hội, phải cận thận bảo vệ mới được!”.
Hứa Trác Nghiên nhìn chị họ, cô rất vui mừng bởi vì thứ tình cảm mù quáng của mình với Phan Hạo Nho lúc ấy đã không làm tổn thương đến chị, bởi vì trong mắt cô, chị họ thật sự rất hoàn mỹ. Cô gật đầu, gục đầu vào vai chị họ giống hệt như hồi nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì “