
Tác giả: Cù Khải Minh
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 1341319
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1319 lượt.
còn hơi sức đâu mà cãi cọ?
Thực ra Y Đồng không biết rằng Lương Tuyết chính là “kẻ thứ ba” đã gọi điện đến trêu ngươi mình, bởi lẽ lúc gọi điện, Lương Tuyết đã thay đổi giọng nói, vì vậy Y Đồng không nhận ra.
Sở dĩ Lương Tuyết gọi điện đến giả bộ là bồ của Văn Bác là vì muốn để họ cãi nhau đến mức người sống kẻ chết, sau đó mau chóng ly hôn. Cô thấy Văn Bác bị vợ quản lý đến mức đó thì tức giận thay cho anh. Cô nghĩ, cứ thẳng thừng chia rẽ hai người bọn họ cho xong. Tưởng rằng họ chuẩn bị ly hôn là đã thành công rồi, nào ngờ họ lại gặp cướp, đúng là khiến cho công lao của Lương Tuyết đổ xuống sông xuống bể. Phải hiểu là để thăm dò tình hình mâu thuẫn giữa hai vợ chồng Văn Bác và Y Đồng, cô đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức. Theo dõi, thám thính, nhìn trộm…thậm chí cô còn đứng rình dưới nhà Văn Bác mấy tiếng đồng hồ chỉ để xem bọn họ có phải vẫn đang cãi nhau hay không. Chuyện này vẫn chưa là gì, cô còn thường xuyên đến văn phòng kiểm tra xem có phải anh đang ở đó không? Nếu Văn Bác đang ở văn phòng, điều đó chứng tỏ anh mới cãi nhau với vợ, cô sẽ nhân cơ hội gọi điện cho Y Đồng, mạo nhận là kẻ thứ ba. Cô đã vất vả biết mấy!
Sau khi Lương Tuyết đi, Y Đồng nổi cáu với chồng. Cô cảm thất khó chịu trong lòng. Văn Bác cũng chẳng đoái hoài đến cô. Hiện giờ, việc quan trọng nhất của anh là yên tâm dưỡng thương.
Sau khi Văn Bác nhập viện, anh nói với Y Đồng, khi nào thì đi giải quyết thủ tục ly hôn. Thật không ngờ, cô lại phản đối chuyện đó. Anh cảm thấy ngạc nhiên, rõ ràng cô đã đồng ý sẽ ly hôn rồi cơ mà? Y Đồng bảo, chuyện ly hôn cứ để sau hãy nói. Cứ như vậy, chuyện ly hôn bị gác lại.
Văn Bác bình tĩnh lại, lòng nhủ thầm thế cũng tốt, đôi bên cũng nói chuyện rõ ràng với nhau để hiểu nhau hơn, dù sao thì ly hôn cũng chẳng phải là chuyện vẻ vang gì. Nếu ly hôn thật, anh cũng khó mà qua được cửa ải của bố mẹ. Mà nếu bố mẹ anh có mệnh hệ gì, hậu quả thật khôn lường.
Nhập viện hai tuần, Văn Bác đã khỏe hơn nhiều, có thể đi lại được bình thường nên bác sĩ đồng ý cho anh ra viện. Sau khi xuất viện, Y Đồng đưa ra đề nghị về nhà mẹ thăm cả nhà, Văn Bác liền đồng ý.
Lúc họ về đến nhà, mẹ Y Đồng vừa làm cơm vừa nói với cô: “Y Đồng à, các con về đây ở đi, bảo Văn Bác trả lại căn nhà ấy đi, hàng ngày thiếu con, mẹ ăn cơm chẳng thấy ngon. Nhà người ta đều đông đủ, sum vầy, nhà mình cứ lạnh tanh, mẹ thấy hụt hẫng lắm!”
- Vâng, để con bảo anh ấy mai dọn về ở, chúng con sẽ ngày ngày ở bên mẹ!
- Thế thì tốt! Vậy mẹ yên tâm rồi! Nếu các con về nhà ở, trong nhà có thêm người đàn ông, bố mẹ sẽ được thảnh thơi hơn.
- Vâng ạ, mẹ đừng vất vả quá, mẹ phải giữ gìn sức khỏe đấy!
Ăn cơm xong, Y Đồng cảm thấy mệt nên mẹ cô không cho cô về, Văn Bác muốn về nhà. Y Đồng nói, đã đến đây rồi, ở lại một đêm, ngày mai hãy về. Văn Bác đành phải đồng ý.
Ngày hôm sau về nhà, Y Đồng đòi chồng phải chuyển về ở nhà mẹ đẻ với mình, nói rằng để tiện cho việc chăm sóc cả hai. Văn Bác không đồng ý, anh cảm thấy đàn ông đi ở rể, người ta lại lời ra tiếng vào. Hơn nữa, như vậy chẳng khác nào “chó chui gầm chạn”, sau này anh làm sao ngẩng mặt lên nhìn bạn bè, đồng nghiệp? Chắc chắc là chẳng còn chút thể diện nào! Không chỉ không dám ngẩng đầu lên nhìn họ hàng, bạn bè mà còn không dám ngẩng mặt lên nhìn hàng xóm.
Mặc dù nói giờ khác rồi nhưng tư tưởng truyền thống của người Trung Quốc mấy nghìn năm nay vẫn thâm canh cố đế, khó mà tránh khỏi chịu tiếng không hay. Người biết thì nghĩ anh thương vợ. Người không biết lại bảo anh ăn bám, sống bám váy vợ. Vì vậy anh quyết không đồng ý.
Y Đồng thấy chồng không đồng ý, liền nói: “Nếu anh không muốn thì hàng ngày về nhà mẹ ăn cơm vậy!”
Văn Bác hậm hực: “Ngày nào cũng về thì mệt lắm!”
- Em muốn ăn cơm mẹ nấu cơ, phải làm thế nào đây?
- Thế thì anh ra ngoài ăn!
- Không được, đồ ăn bên ngoài không ngon!
- Thế thì thôi, muốn về thì em tự về đi!
- Cái gì? Anh không về với em à? – Y Đồng khó chịu nói.
- Em về nhà mẹ đẻ, anh về làm gì? Anh đi làm cũng đủ mệt lắm rồi.
- Hứ, anh không muốn đi với em thì có! Có phải anh định nhân lúc em không ở nhà để hẹn hò với con đàn bà nào khác không hả?
- Em nói bậy bạ gì vậy?
Văn Bác nghe thấy vậy liền tỏ vẻ không vui, hai người lại bắt đầu cãi nhau. Cuối cùng, Y Đồng khóc lóc ăn vạ, Văn Bác chán cảnh này. Đành miễn cưỡng đồng ý.
Văn Bác và Y Đồng về nhà mẹ của cô, giao thông tắc nghẽn, tắc đường cả buổi, vì từ căn hộ mà họ thuê đến công ty của cả hai đều gần, chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, nhưng về nhà mẹ đi làm thì ít nhất phải mất một tiếng rưỡi.
Khó khăn lắm mới về đến nơi, hai người mệt bở hơi tai. Mẹ Y Đồng vui mừng lắm, chạy ra hỏi: “Y Đồng, con thích ăn gì để mẹ làm?”
- Mẹ à, còn thích ăn cá nấu dưa, còn cả cá xốt. À phải rồi, mẹ cho thêm ít ớt cay vào mẹ nhé!
- Được rồi, mẹ đi làm đây! – Mẹ Y Đồng mỉm cười đi vào bếp.
Văn Bác nghe xong liền toát mồ hôi. Trời ơi, anh là người phương nam, đặc biệt sợ cay, anh chỉ thích ăn những món có vị thanh đạm thôi. Trước đây, ở với Y Đồng, anh thường tự nấu ăn, m