XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kết Hôn - Ly Hôn

Kết Hôn - Ly Hôn

Tác giả: Cù Khải Minh

Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015

Lượt xem: 1341313

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1313 lượt.

là bó tay!
- Em thấy anh không đáng chịu đựng như vậy, chị ta cứ như một người điên vậy! – Lương Tuyế bực bội nói.
- Đúng thế, anh đang khổ sở chết đi được đây này!
- Vì vậy em mới làm như vậy, thực ra để giúp anh thoát khỏi bể khổ thôi.
- Ối trời ơi, có mà em đổ thêm dầu vào lửa ấy. Vốn dĩ anh đâu có ngoại tình, lần này thì xong rồi, anh có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
- Anh trai à, thôi bỏ đi, một người đàn bà như vậy đá quách đi cho xong! Tìm một người khác tốt hơn. Anh đẹp trai như vậy, lo gì không kiếm được người tốt hơn?
- Đây đâu phải là chuyện đơn giản, anh sớm muốn thoát khỏi cô ấy, nhưng người nhà một mực không đồng ý!
- Em nói cho anh biết, cứ như thế này mãi anh chẳng thể làm nổi việc gì đâu. Đàn ông đàn ang, chí hướng ở bốn phương, sao có thể để một người đàn bà trói chân trới ta như vậy chứ?
Văn Bác nghe xong cảm thấy Lương Tuyết nói cũng có lý. Bản thân mình cứ thế này mãi chẳng những không làm được gì ra hồn mà ngay cả việc sống thêm được bao lâu cũng là vấn đề lớn, chắc chắn sớm muộn gì cũng chết vì uất ức thôi! Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng Văn Bác cũng đi đến quyết định sẽ ly hôn với Y Đồng.






Trên đường ly hôn gặp cướp
Văn Bác về đến nhà, vẫn gặp bộ mặt lạnh lùng của Y Đồng. Anh nhẹ nhàng đến bên cạnh, nhìn cô và bình thản nói: “Ngày mai chúng ta ly hôn thôi!”
Y Đồng không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh, ánh mắt có chút kinh ngạc. Có lẽ cô không ngờ rằng một người xuất thân nhà quê như Văn Bác lại đưa ra đề nghị ly hôn với một người vợ xuất thân thành phố như cô. Cô thật sự không tin vào tai mình.
Thấy Y Đồng không lên tiếng, Văn Bác lại lặp lại: “Nghe này, ngày mai chúng ta sẽ đi làm thủ tục ly hôn!”
- Được, đây là anh nói đấy nhé, chớ có hối hận! – Y Đồng hét lên.
Đi khỏi khu đô thị, ra đến đường cái, Văn Bác đang chuẩn bị đưa tay ra chặn taxi thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng hét thảm thiết của Y Đồng: “Á…Có cướp…Cứu tôi với!”
Văn Bác giật nảy mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai gà choai choai cưỡi trên một cái xe máy màu đỏ, đầu đội mũ bảo hiểm, kẻ ngồi sau đang giật sợi dây chuyền trên cổ Y Đồng. Sau khi giật đứt sợi dây chuyền, hắn bắt đầu giật túi xách của cô. Y Đồng hốt hoảng, nắm chặt lấy túi xách của mình, sống chết cũng không chịu buông tay. Do quán tính của xe máy đang chạy, Y Đồng bị ngã và bị kéo lê trên đường. Trong cơn hoảng loạn, một chiếc giày của cô cũng bị rơi ra. Tên điều khiển xe mô tô ngoặt đầu xe lao về phía Văn Bác.
Văn Bác né người, tránh được chiếc mô tô. Tên phía sau bật một con dao sáng loáng lên, huơ huơ trước mặt, dọa: “Nếu còn không buông tay thì ông đâm chết mày!”
Văn Bác chẳng chút e sợ, xông vào đánh nhau với tên cướp. Anh cao giọng: “Mày chạy không thoát đâu!”
Tên điều khiển mô tô thấy Văn Bác không hề sợ hãi, liền rút đao ra, liều mạng lao về phía anh. Văn Bác né người, tránh được cú đấm của hắn. Tiếp theo, tên kia cũng cầm dao đâm Văn Bác. Trong lúc hỗn loạn, Văn Bác bị đâm vào đùi non, một dòng máu tươi trào ra.
Lúc này tên côn đồ tóm lấy Y Đồng, kề dao vào cổ cô, uy hiếp: “Mày mà còn lại đây là tao đâm chết nó.”
Văn Bác sợ quá, vội vàng giơ hai tay lên, nói: “Mày đừng làm bậy, đừng làm hại cô ấy. Chẳng phải mày cần tiền sao? Tao có đây này, mày qua đây mà lấy!” Nói rồi, anh lấy ra một xấp tiền trong túi, ném xuống trước mặt tên côn đồ. Anh muốn phân tán sự chú ý của hắn nhằm bảo toàn tính mạng cho Y Đồng.
Lúc này một đám đông hiếu kỳ cũng kéo đến vây xung quanh, đã có người báo cảnh sát. Hai tên côn đồ thấy mình chạy không thoát liền tuyệt vọng gào lên: “Cút hết cho tao, nếu không tao sẽ giết con này!”
Văn Bác lo Y Đồng sẽ bị thương, liền nói: “Đừng kích động, thế này đi, mày thả cô ấy ra trước, để tao làm con tin cho mày, thế có được không?”
- Không được, chúng mày đứng tránh ra hết ra, mau mang cho tao một cái xe ra đây, nếu không tao giết nó! – Tên côn đồ gầm lên.
Hai tên côn đồ đánh mắt sang xung quanh, tìm kiếm cơ hội thoát thân. Văn Bác nắm bắt thời cơ, lao đến như một mũi tên, kẹp chặt lấy tên côn đồ đang bắt Y Đồng, vừa cướp dao của hắn vừa hô to: “Y Đồng, mau chạy đi!”. Nói rồi, anh và hai tên côn đồ kia bắt đầu ẩu đả.
Y Đồng dốc sức thoát khỏi cánh tay của gã côn đồ. Lúc này, cánh tay của Văn Bác đã bị tên côn đồ kia đâm mấy nhát, máu tuôn xối xả. Nhìn thấy Y Đồng đã thoát khỏi vòng nguy hiểm, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh sát đã đến, bắt hai gã côn đồ. Toàn thân Văn Bác toàn là máu tươi, anh nghiến răng chịu đựng cơn đau, khó nhọc lết đến gần Y Đồng. Y Đồng bị tên côn đồ kéo lê trên đường đến hơn chục mét nên da ở đùi và eo đều bị cào xước, rơm rớm máu tươi, cánh tay cũng bị thương, thê thảm không đến không nỡ nhìn.
Văn Bác ôm chặt lấy cô, an ủi: “Bà xã, đừng sợ, em bị thương ở đâu rồi? Có đau không?”
- Chân và eo của em đau lắm, rách da hết rồi!
- Để anh đưa em đi bệnh viện!
- Ông xã, vết thương của anh có nặng không?
- Anh vẫn ổn, không nghiêm