
Tác giả: Tinh Dã Anh
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341799
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1799 lượt.
hiến bao người chết đói, bị Hoàng đế đuổi khỏi kinh thành. Vừa quay về hắn lại càng trở nên ghê gớm, ỷ thế ức hiếp người khác, hãm hại trung thần, cưỡng chiếm dân nữ.
Giống như nhân vật phản diện trong tiểu thuyết vậy. Rất xấu xa! Rất xấu xa! Cuối cùng, kẻ đó sẽ bị nhân vật nam chính tiêu diệt.
Nghĩ đến đây, nàng bỗng tuôn trào nước mắt. Nàng chỉ vào Bạch Phong Ninh đứng phía sau mà nói:
- Tôi nói cho huynh biết. Dù huynh có là bạch mã hoàng tử thì cũng không thể giết huynh ấy. Nếu không thì tôi sẽ không để cho huynh yên đâu.
Lông mày đang nhíu lại của Bạch Phong Ninh bỗng giãn ra. Hắn không nhịn được cười:
- Long Nhi, vào lúc này, muội không thể giữ bình tĩnh một chút sao?
- Tôi đang cố giữ bình tĩnh đây. – Nước mắt nàng cứ thế tuôn trào. Làm sao không buồn được chứ? Nàng không muốn làm quả phụ đâu.
Bạch Phong Ninh thở dài, gõ đầu nàng:
- Ta nói một câu thẳng thắn. Muội đừng chê ta quê mùa nhé.
- Gì vậy? – Nàng gạt nước mắt mà vẫn không nhìn rõ hắn.
- Nhất định là kiếp trước ta đã nợ muội.
- Không quê mùa lắm. – Nghe vẫn có chút lãng mạn. Trong tiểu thuyết cũng có câu đó mà.
- Muội có thích không?
- Cũng được. – Nàng gạt nước mắt nhưng cảm thấy có gì đó không đúng: – Huynh kéo tôi đi đâu? – Hắn kéo tay nàng đi từ lúc nào thế? Hắn dắt tay nàng. Nàng dắt ba con chó Hà Hoa, Cúc Hoa, Mai Hoa. Sao hình ảnh này có vẻ không được đẹp mắt cho lắm?
- Đưa muội đi bổ sung chút nguyên khí. – Nói xong, hắn dắt bốn bông hoa bốn mùa trong năm đi về phía tiệm sách đối diện.
Người chủ tiệm sách lấy làm lạ với hai vị khách dắt theo ba con chó. Những con chó còn đeo làn rau nữa. Vị khách kỳ dị như vậy mà để họ vào thì liệu có làm ăn buôn bán được không nhỉ? Ông ta nhếch môi đang định không cho họ đưa vật nuôi vào thì nhìn thấy vị công tử mặc áo trắng rút ra một tờ ngân phiếu, hào phóng nói:
- Ông chủ, tôi bao cả tiệm sách này vài canh giờ. Tôi sẽ không mang bất kỳ cuốn sách nào đi và cũng không làm hỏng bất kỳ cuốn sách nào. Tôi chỉ mượn chỗ của ông để đọc sách thôi. Ông thấy thế nào?
- Hả? – Ông chủ tiệm bàng hoàng. Hi! Có kẻ ngốc mới không đồng ý. Ông ta vội vàng cười đáp lại: – Ha ha! Quốc khố thu thuế cao, việc làm ăn khó khăn. Tiệm sách cũng chẳng kiếm được gì. Mời hai khách quan cứ tự nhiên. Hai vị có cần tiểu nhân đi rót trà không ạ?
- Không cần. – Bạch Phong Ninh lắc đầu. Kẻ phía sau chìa sợi dây xích mấy con chó ra cười nói: – Phiền ông chủ giúp tôi giữ mấy chú chó này. Tốt nhất là cho chúng ăn thứ gì đó. Nếu không tôi lại mang tiếng ngược đãi chúng.
- Được ạ, được ạ. Hai vị cứ tự nhiên. – Nói xong, ông chủ vui vẻ dắt mấy con chó săn đi dạo phố.
Bạch Phong Ninh xoay người nhìn Long Tiểu Hoa vẫn đứng ngây ra, nhếch môi nói:
- Muội đi bổ sung nguyên khí đi.
- Ồ! Huynh coi tôi là yêu tinh tiểu thuyết cấm sao? – Loài sinh vật tồn tại bằng sinh khí từ những cuốn tiểu thuyết. Ồ! Tuy nàng rất muốn xem nhưng lại không muốn bị người khác vạch trần…
- Ta đâu có nói muội muốn đọc tiểu thuyết, là tự muội nói đấy chứ.
- … – Được rồi. Cứ tùy ý mà vạch trần nàng đi. Xì! Xem tiểu thuyết để bổ sung nguyên khí thật là một việc làm vĩ đại.
Nàng quyết định không ngần ngại nữa mà hướng ngay về chỗ tiểu thuyết mới. Hóa ra, khi nàng không đến phường tiểu thuyết lại xuất bản thêm nhiều sách mới như vậy. Nàng cứ nhìn rồi ngoái đầu lại hỏi Bạch Phong Ninh đang chọn sách:
- Mẹ huynh sắp ra sách chưa?
- Bà ấy ư? Chắc là chưa đâu. Thiếu nguồn cảm hứng từ muội, chắc bà ấy đau đầu lắm.
- Ôi! Không phải tôi đã tạo cảm hứng cho bà ấy viết cuốn Đại tẩu, tận hưởng đi rồi sao?
- … – Bạch Phong Ninh nhướng mày. Nguy hiểm quá! Nếu để nàng biết bộ tiểu thuyết về cha mà nàng thích cũng lấy cảm hứng từ câu chuyện của nàng thì nỗi khổ tâm của hắn sẽ uổng công vô ích mất.
- Ồ ố ô ô! Cuốn này hay đấy. Vào phòng xin thổi đèn. Tôi xem cuốn này. Còn huynh? – Nói xong, nàng ngồi bệt xuống, chống hai đầu gối lên, tựa vào giá sách, mở sách ra chuẩn bị “hít độc”.
Hắn dở một cuốn sách ra mà không trả lời ngay. Hắn đang đọc lướt một lượt. Bỗng hắn vén vạt áo quỳ xuống nhìn nàng, đôi mắt xám trở nên u buồn, môi hắn hé mở nhẹ nhàng nói:
- Ta muốn ở bên muội. Còn muội?
- Xì!
- Sau này cũng chỉ có một mình muội mà thôi. Được không?
- Xì!
- … – Hắn nhìn phản ứng của nàng, chau mày rồi vứt cuốn sách đó xuống đất, đá đi: – Cuốn sách vớ vẩn! Căn bản chẳng có ích lợi gì cả.
- … Huynh lại lôi tôi ra làm thí nghiệm sao? – Làm gì mà cứ lôi nàng ra luyện tập những đoạn đối thoại trong tiểu thuyết vậy. Rõ ràng là hắn biết đẳng cấp hiền thê của nàng không cao, vốn không thể kháng cự nổi mà.
- Thí nghiệm thất bại! Nhân vật nữ người ta nghe xong hai câu này thì tự động nhảy lên giường. Còn muội thì sao? Muội chỉ biết “xì xì”. – Hắn liếc mắt nhìn nàng cười nhạt nhẽo: – Ừm! Vẫn còn biết đỏ mặt. Không tính là nằm ngoài phạm vi phản ứng của nữ nhi.
- … Tôi…
- Được rồi. Bây giờ đừng trả lời ta nữa. Muội muốn nói gì, ta đều có thể tưởng tượng ra được. – Hắn đặt tay lên đầu