
Tác giả: Tinh Dã Anh
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341802
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1802 lượt.
đến Long Tiểu Hoa mà chỉ để ý đến ba con chó săn đang vây quanh Thập cửu điện hạ:
- Điệt nhi nghe nói Thập cửu thẩm một mình đến kinh thành tìm Thập cửu thúc. Gia phụ thực sự rất khâm phục. Thập cửu thúc có người vợ hiền giúp đỡ chắc chắn vạn sự hanh thông. Đây là tiện thiếp của điệt nhi. – Cậu ta giới thiệu người con gái phía sau.
Cô nương đó nhích một bước cung kính nói:
- Cháu dâu bái kiến Thập cửu thúc.
- Miễn lễ. – Hắn cúi đầu nhìn Long Tiểu Hoa đang chăm chú nhìn cô nương đó mà nói:
- Đây là Thập cửu thẩm của các cháu.
Bị gọi tên, Long Tiểu Hoa ngây người nhìn cô gái rõ ràng còn lớn hơn nàng vài tuổi. Nàng cảm thấy vai vế này khiến mình choáng váng. Cô nương đó liếc nhìn ba con chó đeo làn rau rồi nhìn Long Tiểu Hoa ăn mặc chẳng có gì đặc biệt thì nhỏ nhẹ nói:
- Cháu dâu bái kiến Thập cửu thẩm.
- Ờ… Thiếp có cần nói gì không? – Thấy người ta cung kính như vậy, nàng không biết nên phản ứng thế nào, chỉ ngẩng đầu nhìn lão gia nhà mình.
Long lão gia bỗng bật cười đẩy vai nàng an ủi:
- Nàng muốn nói gì thì cứ nói đó. – Nàng cũng không cần phải cung kính với cháu trai và cháu dâu mà.
Muốn nói gì thì cứ nói đó ư? Trưởng bối nhận lời chào đều nói:
- Ái chà! Ngoan lắm, ngoan lắm! Không cần đa lễ. Ha ha ha ha! – Long Tiểu Hoa nở nụ cười nói.
Ồ! Tại sao nàng lại cảm thấy cô nương đó đang nhìn nàng tức tối nhỉ? Nàng không hề để ý chuyện cháu dâu hơn mình vài tuổi mà. Lại còn trừng mắt nhìn nàng nữa chứ. Hay dở mặc kệ, trong tay nàng có ba con chó, không nể mặt nàng cũng không được.
- Thập cửu thúc và Thập cửu thẩm vào trong sớm nhé. Điệt nhi xin phép cáo lui. – Chàng trai nói xong bèn dẫn tiện thiếp của mình cáo lui.
Đến khi họ bước vào cổng phủ, hắn mới buông nàng ra nói:
- Có thấy vui không?
- Có gì vui đâu? – Nàng chớp chớp mắt không hiểu ý hắn.
- Yến tiệc nhà Tam điện hạ ấy. – Hắn chỉ ngón tay cái về phía cổng phủ đó, nhếch môi nói.
- … Còn có ai lớn hơn hắn gọi thiếp là thẩm thẩm không?
Hắn gật đầu.
- … Còn có cô nương nào trừng mắt khó chịu khi phải gọi thiếp là thẩm thẩm không?
Hắn từ chối trả lời.
- Lão gia sẽ che chở cho thiếp chứ? – Hắn sẽ không vứt nàng vào thế giới cá lớn nuốt cá bé tàn khốc này chứ? Hắn sẽ bảo vệ cành hạnh nhỏ này chứ?
- Nếu không thì nàng nghĩ nàng đứng bên ta làm gì? – Hình thức chăm sóc theo kiểu người cha của hắn không hề thay đổi. Không che chở cho nàng, lẽ nào hắn lại để nàng một mình dắt ba con chó lao vào khiêu chiến với buổi yến tiệc hoàng gia?
Hắn liếc mắt nhìn nàng, bỗng hắng giọng nói:
- Nàng phải chấp nhận một điều kiện. Nếu không, đừng nói là che chở cho nàng, dù cả bốn bông hoa các nàng bị gặm sạch xương thì lão gia cũng mặc kệ đấy.
- … – Lão gia không có tình yêu, đã ngược đãi nương tử lại còn ngược đãi cả vật nuôi: – Điều kiện gì?
Hắn trầm giọng nói:
- Không được nói lão gia ta không đáng yêu bằng Long Hiểu Ất. – Còn dám nói thì ta sẽ ngược đãi nàng đấy.
- Vâng thưa lão gia… – Bóng tối trong lòng lão gia vẫn còn rất nặng nề.
Nàng nhích những bước nhỏ cùng lão gia với vẻ mặt hài lòng bước vào cổng phủ Tam điện hạ. Thập cửu thẩm tràn đầy sức xuân giá đáo. Mọi người đều hân hoan đón mừng.
Long Tiểu Hoa được dẫn vào một gian sảnh đường rất lớn. Vừa bước vào cửa, nàng đã nghe thấy tiếng cười ngạo nghễ quen thuộc.
- Thập cửu thúc thật hơn người. Tất cả mọi người đều đang đợi Thập cửu thúc đấy ạ.
Cung Diệu Hoàng cầm đôi đũa sốt sắng. Mọi người trong phòng đều không dám vô lễ, chỉ có hắn là cầm đũa gõ vào bát phát ra những tiếng “keng keng”.
Long Tiểu Hoa dùng ánh mắt thân thiện của người thím chào hắn. Dù sao ở đây nàng cũng chẳng quen ai, chỉ có thằng cháu đáng yêu này là coi như quen biết nàng thôi. Nhưng hắn hoàn toàn không nể tình cũ mà vẫn nở nụ cười ngạo nghễ như trước, làm như không quen biết nàng.
Thấy ánh mắt của Cung Diệu Hoàng không hề hữu hảo, Long Tiểu Hoa bặm môi, kêu thầm trong lòng. Lão gia ơi, trừng trị hắn đi. Đó đúng là kẻ khốn không biết tôn trọng hoàng thẩm mà.
Thập cửu điện hạ không phải đang chơi trò đoán ý với Long Tiểu Hoa, nhưng đứa cháu của hắn thực sự quá xấc xược, ngay đến Tam điện hạ còn phải nhún nhường trước một hoàng tử mang tiếng xấu như hắn, vậy mà thằng cháu đó lại dám nhăn nhó mặt mày bất mãn cái gì chứ?
- Nếu Diệu tiểu vương gia không muốn đợi thì có thể bắt đầu trước. Tiểu bối háu đói thì trưởng bối không trách tội. Diệu tiểu vương gia cứ bắt đầu đi, thúc thúc ta không để ý đâu. – Trẻ con không được cho ăn no sẽ gây chuyện nhưng được ăn no rồi sẽ ngoan ngoãn vâng lời, rất đáng yêu. Hắn hiểu được điều này qua tiểu nữ ở bên mình.
Tam điện hạ nở nụ cười khó xử. Hai người này tuy cứ thấy nhau là tranh cãi nhưng trên triều thì bọn họ như thể rắn chuột cùng hang vậy, từ tích trữ lương thực, luyện binh, điều quân biên cương, xử tội Hữu tướng, đến chỉnh đốn các bè đảng phe phái trong triều đình, đều do một tay bọn họ. Tới cả việc tuyển chọn hiền tài năm nay, hai người cũng chẳng hẹn mà cùng trọng thị nhân tài văn chương trẻ tu