
Tác giả: Tinh Dã Anh
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341903
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1903 lượt.
ật thay thế… không hề.
Hắn sải bước về hướng phủ đệ, như thể đang vội chứng minh điều gì đó. Chân hắn vừa bước lên bậc thang thì thấy người đưa tin của hắn ở kinh thành đang đứng trước cổng. Người này thấy hắn vội khấu đầu.
- Diệu tiểu vương gia, Diệu tiểu vương gia, chuyện lớn không hay rồi.
- Kinh thành xảy ra chuyện gì? Mau nói!
- Khởi… khởi bẩm Tiểu vương gia, Thánh… Thánh thượng… Thánh thượng băng hà rồi.
-… – Cung Diệu Hoàng nắm chặt hai tay run rẩy.
- Diệu tiểu vương gia mau về kinh đi ạ. Kinh thành không có Vương gia thì sẽ loạn mất. Huyên vương gia đã phong tỏa tin tức Thánh thượng băng hà, không cho người báo tin cho Vương gia biết. Hạ quan đã phải mất bao công sức mới đem được tin tức đến. Hạ quan phải tranh thủ thời gian đến ngay đây, chỉ sợ Vương gia không kịp về kinh. Huyên vương gia đó vô cùng ghê gớm, một tay che cả bầu trời, tước ngôi đoạt vị.
Lại là một bát mỳ suông
Cung Diệu Hoàng còn chưa kịp bình tĩnh trước tin tức kinh thiên động địa ở kinh thành thì quân vương phiên quốc đã sai người mời hắn vào cung ngay trong đêm đó.
Long Tiểu Hoa sợ hãi kéo Tiểu Như Ý về phòng mình đóng cửa lại. Nàng cẩn thận lấy gói vải đen mà ba bông hoa trông giữ ra mở từng lớp từng lớp. Ngọc ấn màu xanh lục sáng lấp lánh khiến Tiểu Như Ý suýt nữa kêu lên vì kinh ngạc.
- Cô! – Tiểu Như Ý đứng bật dậy. Bà không thể không biết ngọc ấn trung thổ này có ý nghĩa gì.
- Suỵt! – Long Tiểu Hoa bịt miệng bà: – Tôi cũng không biết làm sao thứ này lại xuất hiện trên xe của tôi. Từ thành Lâm Dương đến đây, tôi không dám nói cho ai biết, tôi…
- …
Lập công một lần, đủ hưởng cả đời. Cách nghĩ của nàng chỉ đơn giản như vậy thôi. Nàng nghĩ rằng mình có thể giúp hắn, thật không ngờ lại trở thành tảng đá lớn nhất ngáng đường hắn.
- Vậy tôi có thể giao ngọc ấn này cho người khác không?
- Giao cho người khác ư? Cháu của cô sao? – Tiểu Như Ý phì cười: – Người có ngọc ấn là người thừa kế hợp pháp, là người có đủ tư cách kế vị. Nếu cô cảm thấy hắn thích hợp làm hoàng đế trung nguyên hơn Hiểu Ất thì cô cứ giao ngọc ấn cho hắn.
- …
Hoàng đế… đó là thứ gì vậy? Nàng vừa bị một hoàng đế hãm hại. Nàng tin ông ta vì ông ta là phụ thân của phu quân nàng. Người làm cha mẹ đều thương yêu con cái của mình nên nàng không hề nghi ngờ ông ta mà nhận lời đến phiên thổ và đã bị trúng kế. Ông ta đã hại phu quân nàng bất nghĩa, đẩy tội danh làm thâm hụt quốc khố cho chàng. Lẽ nào còn muốn phu quân nàng cũng trở thành loại người như vậy?
Tiểu Như Ý liếc nhìn nàng, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Nha đầu, con trai ta không chịu nói rõ cho cô biết. Nó cho rằng rồi sẽ có ngày cô tìm ra. Nhưng ta thấy cô ngốc nghếch như vậy nên sợ cả đời này cô cũng không thể hiểu được và đành phải nói luôn. Nếu “cha cô” làm hoàng đế thì hắn sẽ không còn là Long Hiểu Ất nữa. Cô sẽ phải xa hắn, xa rời hắn. Cô hiểu chưa?
- Cái gì? Chàng là phu quân của tôi. Tôi không thể rời xa chàng được. Tôi biết tôi luôn làm vướng chân chàng, chẳng được tích sự gì, luôn đem lại phiền phức cho chàng nhưng chàng không thể không cần tôi. Dù chàng có là hoàng đế thì sao chứ?
- Ồ! Cho dù sẽ có một ngày hắn cũng mang cô ra để đổi lấy lương thực, rồi cũng vì sự tôn nghiêm mà hãm hại chính đứa con nhỏ của mình ư? – Đôi mắt xám sâu thẳm của Tiểu Như Ý lướt qua khuôn mặt đang cố kìm nước mắt của nàng: – Cô thấy rồi đấy. Vị Huyên phi đến từ trung nguyên đó. Đấy chính là phi tử mà năm đó hoàng đế trung nguyên sủng ái nhất, mẫu phi của Long Hiểu Ất. Chỉ vì để đổi lấy vài vạn thạch lương thực mà bà ta đã phải khăn gói, bị đẩy sang nước khác làm phi tử trong hậu cung của một người đàn ông xa lạ.
- …
- Nói đến đây, có phải cô đang nghĩ là Vương thượng của chúng ta thật lòng muốn có Huyên phi nên mới nạp bà ta vào cung không? Nha đầu à, những câu chuyện trong tiểu thuyết thật thật giả giả lẫn lộn, chỉ cần có nhiều người đọc, chỉ cần có nhiều người mua thì bất luận là viết khoa trương đến mấy cũng có người viết. Nhưng cô thật sự cho rằng trên thế giới này có vị hoàng đế ngốc nghếch nào lại vì một người đàn bà mà vất bỏ hậu cung, vứt bỏ giang sơn của mình sao? Hừ! Nếu có thì cô đã không gặp được Long Hiểu Ất rồi. – Bà cười khẩy, nói tiếp: – Điều hấp dẫn nhất của Huyên phi không phải là vẻ đẹp mỹ miều mà là bà đã từng được hoàng đế trung nguyên sủng ái nhất. Mười năm trước, hoàng đế nước cô đã xây cho bà một hậu cung khác, vì muốn bà được tự do sống trong cung điện đó, khỏi phải ở cùng một chỗ với những người đàn bà khác mà tranh sủng. Nhưng cung điện chưa xây xong thì đã có chuyện, tài chính thiếu hụt, Thập cửu hoàng tử nắm quốc khố trong tay cũng không thể làm gì được. Vương thượng của chúng ta nhân cơ hội đó đã đem quân tấn công, ép ông ta gả Huyên phi cho mình. Đối với một người đàn ông mà nói, điều ô nhục nhất chính là chuyện bị cướp mất vợ. Đối với trung nguyên mà nói, điều này có nghĩa là xưng thần với phiên thổ. Ai sẽ gánh lấy tội danh lớn như vậy đây? Hoàng đế không sai, Thánh