
Tác giả: Tinh Dã Anh
Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341879
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1879 lượt.
Trẫm muốn con lập tức kế vị cứu mẫu phi về. Con thay trẫm nói với bà ấy. Trẫm không hề quên bà ấy.
- … – Hắn cắn môi không dám đáp lại.
- Nếu có thể ăn bát mỳ của bà ấy một lần nữa thì trẫm không còn gì tiếc nuối. – Thánh thượng nở nụ cười yếu ớt, quay sang nhìn hắn ở bên cạnh: – Trẫm lại sai rồi. Trẫm vẫn còn một điều tiếc nuối nữa. Trẫm có một người con trai mười năm nay chưa từng gọi trẫm là phụ hoàng.
Hắn cứng đơ người, đôi môi khô khốc của hắn hé mở nhưng hắn không thể nào lên tiếng được. Người trên giường bệnh không thể kiên trì chờ đợi lâu hơn nữa, dường như ông hiểu kết cục tuyệt vọng, bàn tay kéo hắn dần dần lỏng ra và cuối cùng buông thõng xuống mép giường.
Hắn đứng bên giường một lúc lâu nhưng không thể nào thét lên hai chữ nặng ngàn cân với thi thể đang lạnh dần đó. Tuy danh nghĩa là vì tận hiếu nhưng nỗi oán hận vẫn tắc nghẹn trong cổ họng hắn không thể nuốt xuống được. Nỗi oán hận đó cuồn cuộn, giày vò hắn khiến miệng hắn không thể thốt ra lời. Cuối cùng, hắn nâng vạt áo lên bỏ đi.
Không lâu sau, Huyên vương gia chỉnh đốn, thống lĩnh đội quân kinh thành tiến đến Đồng Khê gần biên giới. Bạch Phong Ninh cười hắn là đồ ngốc, rõ ràng biết đội quân này lên đường thì tội lỗi đổ lên người hắn sẽ càng nhiều hơn, nói là vì trả thù mà không thể để cho bách tính được sống những ngày yên ổn, chiến tranh làm tổn thất tài sản của lê dân. Cả đời hắn sẽ không thể gột sạch tội lỗi đó.
- Ta đã mang tội lỗi rồi thì sợ gì có thêm một tội danh nữa chứ. – Tất cả chỉ là để thực hiện một ước nguyện của ông ấy mà thôi.
- Huynh định đấu với cháu mình sao? – Bạch Phong Ninh là người ngoài cuộc nên hiểu rất rõ: – Phụ hoàng của huynh thật cạn tình đấy. Trước lúc lâm chung mà chẳng hề nhắn lại với hắn lấy một câu. Ít ra hắn đã ở bên ông ta thay huynh tận hiếu suốt chục năm trời.
Hắn né tránh lời trách cứ, nhìn Bạch Phong Ninh:
- Huynh còn ở đây làm gì? Nhàn rỗi lắm sao? Ta đã cách chức huynh rồi mà. Như vậy, phiên vương đó sẽ không nghi ngờ huynh có thể đi cứu người.
- Này! Huynh thật sự còn tuyệt tình hơn cả phụ hoàng của mình đấy. Lợi dụng người khác triệt để. Lần này, ta về phiên thổ cứu Long Nhi là chuyện của ta, không phiền huynh bận lòng. Nhưng còn phải giúp huynh làm tình báo nữa, thật là vất vả, bổng lộc cho ta, huynh tự tính đi. Nếu không, ta sẽ chỉ cứu Long Nhi rồi lên cổng thành ngồi xem huynh và tiểu điệt đánh nhau thôi.
- … Không phiền huynh phải lo chuyện cứu Tiểu Hoa. Ta đã tính toán rồi. Huynh đi làm tình báo là đủ.
- Này! Huynh thật xấu xa đấy! Chuyện như vậy mà huynh cũng nghĩ ra được.
- Ta cảnh cáo huynh tuyệt đối không được tới chỗ Tiểu Hoa.
- Hả? Lạ thật! Rốt cuộc thì tại sao có chết cũng không cho ta đi?
- Bởi vì…
- … Long Nhi không có ở đây, huynh làm thế cho ai xem?
- … Dù sao huynh cũng không được đi, nếu không ta sẽ cho văn võ bá quan khắp triều dẫn Bạch thiếu gia huynh ngày đêm dạo kỹ viện.
- Huynh hiểu Bạch mỗ đấy. Ta đã bị cành hạnh đỏ mà huynh nuôi dạy hại cho mắc chứng bệnh sợ lầu xanh rồi.
- Hừ!
Màn đêm buông xuống, tuyết rơi dày hơn.
Thành Đồng Khê biến thành tấm bản đồ lạnh băng bị trải trên bàn của quân vương phiên quốc. Từ cổng thành, hệ thống tường thành của pháo đài, cho tới từng cửa hàng nhỏ trong thành đều được đánh dấu. Tấn công thành thế nào, xuất binh ra sao đã sớm bàn bạc xong xuôi. Trước mắt chỉ đợi xác nhận cuối cùng vào ngày mai thôi.
Cung Diệu Hoàng nghe quân sư phiên quốc giải thích chiến thuật bằng tiếng phiên thổ. Hắn vốn không thể chịu nổi thứ ngôn ngữ ngoại quốc này, cứ phải nghe lải nhải mãi, cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn. Hắn chuyển ánh nhìn xuống, lướt tới bờ sông gần cổng thành, lần theo hai con phố, hướng thẳng đến phường tiểu thuyết, qua kỹ viện, cuối cùng nhìn thấy khách điếm Đại Long Môn cách cổng thành không xa. Nếu bắn pháo thì cổng thành này sẽ tan tành trong nháy mắt, và cả nơi tiểu nha đầu đó cưỡng hôn hắn cũng không giữ được.
Hắn nhìn chằm chằm về phía góc nhỏ đó. Trên bản đồ, nó chỉ là một chấm nhỏ không tên. Hắn còn nhớ ở đó có chiếc xe chở hàng cũ nát, trên tường còn có mấy hình vẽ linh tinh. Hắn còn ấn tượng cả ánh trăng đêm đó.
Điều binh khiển tướng bao nhiêu năm, hắn từng quan tâm suy xét, đối chiếu xem những địa điểm trên bản đồ quân sự ứng với những nơi như thế nào tại thực địa. Mỗi tòa thành xây lên thì đều có thể dời đi, nhà có thể dỡ, đến sông cũng có thể lấp, chẳng có gì đáng để lưu luyến cả.
- Hiền tế lo lắng về trận chiến công thành ngày mai ư?
Giọng Vương thượng khiến hắn sực tỉnh.
- Cô vương thuận theo ý hiền tế đã thả Huyên vương phi về thành Đồng Khê rồi. Lần này khởi binh toàn bộ theo cờ hiệu của hiền tế. Cô vương thấy hiền tế vẫn nặng lòng với chuyện cũ lắm. Hiền tế còn điều gì nữa sao?
- Tiểu vương có một thỉnh cầu. Có thể bỏ qua thành Đồng Khê được không?
- Nếu hiền tế lo lắng cô ta về thành Đồng Khê lại bị bắt thì không nên thả cô ta về mới đúng.
- …
- Cô vương không thể đáp ứng thỉnh cầu này của hiền tế. – Vương thượng chỉ ngón tay vào th