XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Tinh Dã Anh

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341860

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1860 lượt.

g thổ nữa. Ta không nhớ ở trung thổ có còn thứ gì mình quên mang theo hay không. Ta đã không có quan hệ gì với ông ta, với con trai ông ta cũng không. Phụ hoàng của Vương gia đã đổi ta lấy lương thực. Vương gia mượn cớ cướp ta về để tuyên chiến. Một người đổi ta lấy danh tiếng, một người đổi ta lấy lại uy phong cho trung thổ. Thật không hổ là hai cha con.
- …
- Ta chỉ có một đứa con trai. Năm nay nó mới lên bảy tuổi. Nó vẫn đang đợi ta ở thành Tân Bình. Ta vì nó dù có chết cũng phải bảo vệ thành Tân Bình đó. Nếu Vương gia cảm thấy cần giữ thể diện, phải cướp một phế phi như ta về mới hả giận, để lấy lại lòng tự trọng thì cứ đem ta về đi. Ta sẽ giơ tay chịu trói nhưng xin Vương gia giơ cao đánh khẽ, thu quân về triều.
- Mẫu phi… mẫu phi chưa từng đợi con sao?
- …
- Mẫu phi không tin con đến cứu người sao? Con chưa từng cho rằng việc ông ấy không làm được thì con cũng không làm được. Việc ông ấy không dám làm thì con vẫn có thể làm. Con biết mười năm không phải là ngắn nhưng con có thể đợi thì sao mẫu phi không đợi cùng con chứ? – Hắn không cam lòng. Hắn suy nghĩ bao nhiêu năm, tính toán bao nhiêu năm, chỉ mong đến thời khắc được gặp lại mẫu phi. Hắn có thể cứu bà ra khỏi bàn tay của ác ma nhưng bây giờ bà lại nói trung thổ mới là địa ngục của bà. Bà chỉ xin hắn tha cho mình. Rốt cuộc là do hắn đến muộn một bước, hay những gì từ trước tới giờ hắn làm đều là phí công?
Bà cắn môi, những chiếc răng trắng đâm sâu vào thịt, rõ ràng là bà vô cùng đau khổ:
- … Đến cứu ta sao? Đến cứu ta là ý gì? Rõ ràng là tuyên chiến. Vương gia giết chồng ta, ức hiếp con ta mà là đến cứu ta sao?
Hắn im lặng, nuốt cay đắng vào trong lòng. Hắn cúi đầu nhìn đất đỏ dưới chân. Người trước mặt hắn không muốn ở lại thêm nữa. Bà đang xoay người định đi. Hắn ngẩng đầu lên muốn giữ bà lại nhưng không thể thốt ra lời.
Đúng vậy. Thời gian mười năm, nói dài không phải là dài, nói ngắn cũng chẳng phải là ngắn. Mẫu phi của hắn đã có gia đình mới, cũng như hắn, đã có những mối bận tâm khác không nỡ vứt bỏ, không nỡ ra đi. Hắn cũng như vậy. Sao có thể oán trách bà được chứ? Sao có thể bắt bà phải vứt bỏ đứa con trai nhỏ được? Huống hồ, hắn là con trai bà. Nếu không phải do hắn vô dụng, chỉ có thể trốn trong quốc khố thì đã không xảy ra chuyện như ngày hôm nay.
Hắn mân mê chiếc bàn tính hạt vuông bằng ngọc xanh. Hắn sờ đến góc bàn tính thì những hạt tính va vào nhau thu hút sự chú ý của người định bỏ đi. Bà dừng bước quay lại nhìn chiếc bàn tính quen thuộc ở thắt lưng hắn, ngẩn người trong thoáng chốc.
- … Chiếc bàn tính đó… Vương gia có thể trả lại ta không?
Hắn nghe yêu cầu của mẫu phi xong thì bất giác giữ chặt lấy vật duy nhất có liên quan đến mẫu phi. Đó là món quà bà đã sai người làm riêng cho hắn năm hắn lên bảy. Chỉ vì hắn bị phụ hoàng ép học làm sổ sách và sử dụng bàn tính quá nên hắn ghét những hạt tròn trên bàn tính. Hắn không dám oán trách phụ hoàng mà chỉ dám tâm sự nỗi khổ của mình với mẫu phi.
- Không có nó, Vương gia không cần phải tự trách mình, cũng có thể quên đi quá khứ, không cần phải nhớ tới phế phi nơi đất khách.
- …
Bà ta giơ tay ra trước mặt hắn, đợi hắn đưa cho bà vật liên quan đến tình mẫu tử cuối cùng, không cho hắn một chút liên quan gì, quyết tâm cự tuyệt!
- Con cũng có một thỉnh cầu.
- Điều gì?
- Xin mẫu phi nhận của con ba lạy.
Nói xong, hắn không để bà từ chối thì đã quỳ xuống. Chiếc áo choàng đen của hắn phủ trên mặt đất đỏ. Người trước mặt hắn cúi xuống.
Bà nhìn hắn khấu đầu trước mình, định quay đi thì thấy phía sau tấm rèm có tiếng uống nước. Nhìn qua tấm rèm, thấy lộ ra chiếc mũ hình cún con quen thuộc, bà hơi nhếch môi, hít một hơi thật sâu, nhận những cái khấu đầu của hắn.
Hắn tháo chiếc bàn tính ở thắt lưng ra đưa cho bà.
Những hạt tính trên tay bà va vào nhau tạo nên những tiếng lách cách. Bà xoay người bước đi, khi tới cửa lều, lại quay đầu hỏi:
- Ông ấy… có nhắn gì với ta không?
Người quỳ dưới đất bàng hoàng. Hắn cúi xuống khẽ nói:
- Người nói chưa bao giờ quên mẫu phi.
- … Vậy sao? Thế thì cáo từ. – Bà nói xong thì kéo lại chiếc áo lông xám, bước ra khỏi lều tiến vào màn đêm rồi mất hút.
Long Hiểu Ất thở dài. Đầu gối vẫn quỳ dưới đất cọ sát đau đớn. Khóe môi cong cong, hắn tự cười chính mình rồi dứt khoát ngồi xuống. Cách qua cửa lều vừa bị đẩy ra, hắn ngắm nhìn mảnh trăng đang treo giữa tầng không, cảm giác như bản thân đã chẳng còn gì, còn người bị hút lên, không phải bay một cách nhẹ nhàng mà là bay rất nhanh.
Hắn đang thấy mình trôi nhanh như một đám mây xanh thì đột nhiên eo lưng bị siết mạnh. Có thứ gì đó đang trêu đùa kéo dây lưng hắn, lại còn không yên phận, như thể đang muốn bắt nạt hắn vậy.
- Long Tiểu Hoa, nàng còn sức để làm bừa sao?
Cái đầu phía sau nép sát vào lưng hắn.
- Lão gia, người ta rất ngốc, rất ngớ ngẩn, chẳng có bản lĩnh gì. Người ta không biết làm thế nào để giành được tình yêu của lão gia. Nhưng người ta tuyệt đối không bao giờ không cần lão gia.
Kẻ phía sau nãy giờ vẫn yên lặng bỗng c