Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Tinh Dã Anh

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341859

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1859 lượt.

ất tiếng nức nở, nàng muốn tiến vào hố sâu tâm lý trong lòng hắn, san bằng điều không cam lòng cuối cùng của hắn, san bằng nỗi oán hận cuối cùng của hắn. Cho dù người trong cả thiên hạ đều hiểu nhầm hắn thì nàng vẫn nhìn nhận hắn. Cho dù mẹ đẻ hắn cũng bỏ hắn mà đi thì nàng vẫn cần đến hắn.
Hắn quay mặt lại kẻ đang khóc phía sau:
- Nàng lại mạnh miệng rồi.
- Thiếp không có. Thiếp có khế ước bán thân. – Nàng lôi tờ khế ước bán thân kẹp trong quyển Cha, người ta muốn ra, giơ trước mắt hắn như thể sợ không giữ nổi hắn. Nàng lén nhìn hắn và nói: – Còn cả… cái này nữa.
Nàng cầm một chiếc bàn tính bằng gỗ bình thường đưa ra trước mặt hắn. Chỉ là chiếc bàn tính đó có những hạt tính vuông.
Nàng biết nó không thể bằng chiếc bàn tính ngọc xanh, dùng nó sẽ không quen tay bằng chiếc kia nhưng nàng đã dùng tiền công đi làm của mình để mua nó. Nàng đã phải vất vả tích cóp từng đồng, tích ngày tích tháng để có thể mua nó tặng hắn. Đây cũng là lời hứa của nàng, quyết tâm của nàng. Nàng tuyệt đối sẽ không nói “không cần hắn” nữa. Nàng sẽ không đòi lại bàn tính giống như người đó, sẽ không bao giờ không nhận hắn, tuyệt đối tuyệt đối không bao giờ.
Hắn giơ tay không phải để nhận chiếc bàn tính đó mà là kéo người cầm chiếc bàn tính đó vào lòng, ấp vào tim mình thật chặt, không chừa lại khe hở nào cả. Hắn kề môi vào sát tai nàng thì thầm:
- Nàng đúng là kẻ biết chọn thời cơ mua chuộc lòng người. – Nhân lúc hắn không phòng bị nhất, đánh cho hắn một đòn trí mạng khiến hắn không còn chiêu nào để chống đỡ mà chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo lời nàng: – Coi như nàng có được ta rồi. Đợi nàng hết cái đó rồi thì báo với ta một tiếng nhé.
- Hả? Lão gia, người ta đang cảm động. Lão gia đừng nhắc đến chuyện đó được không?
- Ý nàng là nàng không muốn làm sao? – Hắn cúi xuống, cụng đầu vào trán nàng, nhướng mày nói.
- Ơ! Người ta… người ta… người ta… người ta… Lúc này người ta để lộ bộ dạng thèm muốn ra thì không được thích hợp cho lắm.
- Không sao. Ta quen rồi.
- … – Ý của hắn là nàng luôn giữ bộ dạng như vậy nên nàng không cần phải tỏ ra không như thế cho hắn xem nữa sao?
- Tiểu thư, lúc này tiểu thư còn chần chừ gì nữa, đúng là uổng công em giữ giúp tiểu thư hai tín vật tình yêu. Vì tiền công và tiền tiêu vặt của chúng ta, lên đi ạ. – Tiểu Đinh đứng phía sau tấm rèm lên tiếng bất bình. Làm gì chứ? Lúc này mà tiểu thư đỏ mặt thì không nên. Đáng lẽ tiền công tháng này của cô cũng không cần phải trả cho Tiểu Bính mới đúng. Nhắc đến Tiểu Bính, tên ngốc này đi lấy sổ sách cho đương gia xem, sao vẫn chưa thấy về..
Tiểu Đinh đang nghĩ thì thấy Long Tiểu Bính từ bên ngoài xộc vào còn nhanh hơn cả mình. Hắn nắm lấy vạt áo đương gia và bắt đầu bày tỏ lòng mình:
- Đương… đương gia, Tiểu Bính cũng không bao giờ không cần người. Phì! Không phải là cũng. Tôi chỉ đến muộn hơn tiểu thư một bước thôi. Thực ra tôi…
- Này! Long Tiểu Bính, đủ rồi đấy. Lão gia là của một mình ta. Từ đầu đến chân là của mình ta. Cậu nên tránh ra đi.
- Cô… cô cô cô, cô đúng là kẻ… lên kinh thành mà chẳng có chút tiến bộ nào. Mở miệng ra là đầy những lời tục tĩu.
- Cậu hiểu cái quái gì chứ? Đây gọi là tình cảm vợ chồng. Tiểu Đinh, lôi cậu ta ra ngoài. Đừng để cậu ta thèm muốn phu quân của ta!
- Vâng, thưa tiểu thư. Tiểu Bính để cho em thu phục, còn đương gia để tiểu thư thu phục. – Tiểu Đinh A Di Đà Phật.
- Lão gia, tại sao lão gia lại nhìn chúng thiếp bằng bộ mặt đau khổ như vậy? Ai da, dù sao cũng mất hết không khí rồi, thôi chúng ta dứt khoát không phải để ý đến kinh nguyệt làm gì nữa. Lúc này chiến đấu càng hăng hái, thiếp muốn chàng, nhất định phải hành động triệt để.
- …
- Ồ! Không đồng ý thì không đồng ý. Làm gì mà gõ đầu người ta chứ? Híc! Vừa rồi còn cảm động ôm người ta mà bây giờ đã trở mặt không nhận người rồi.
- …
- Lão gia đừng trừng mắt như vậy. Á… Phải rồi… Mai lão gia đánh trận… Ờ… chúng ta nên rộng lượng. Người ta rất hiểu lòng người khác.
- Long Tiểu Hoa! Ra bàn chép phạt cho ta!
- Hả? Nhưng người ta không mang theo cuốn Điều răn nhi nữ. Chẳng lẽ lão gia đi đánh trận mà còn mang theo cuốn sách đó sao?
- …
- Nếu không có thì chép phạt thế nào được?
- Vậy thì nàng chép câu “Lão gia, thiếp bảo đảm tuyệt đối không nghĩ đến chuyện đó trước khi hết đau bụng”.
- … – Tại sao hắn có thể bất chấp thiên thời địa lợi nhân hòa mà nghĩ ra cách ức hiếp nàng biến thái như vậy chứ? Hu hu!… Nàng cũng thật biến thái! Bị ức hiếp mà còn cam tâm tình nguyện như vậy, tự mình lao đến cho hắn ức hiếp: – Lão gia à, chép phạt có thể để sau. Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau mà.
- Thế nào đây?
- Có nhớ người ta không?
- … Đừng nói vớ vẩn nữa.
- Nằm ngủ có mơ thấy người ta không? Mơ một chút cũng được.
- … Đi chép phạt ngay!
- Có thể hôn không?
- …
- Vậy người ta không khách sáo nữa.
Chụt!
Trời hừng sáng, sương mù vừa tan không lâu, khói lửa chiến tranh ở biên giới phiên thổ và trung nguyên đã nổi lên. Tướng soái hai bên cưỡi ngựa xông tới, mắt đỏ ngầu. Người ta chỉ t