Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Khách Điếm Đại Long Môn

Khách Điếm Đại Long Môn

Tác giả: Tinh Dã Anh

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341705

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1705 lượt.

mã hoàng tử không ở lại dùng bữa tối. Nàng còn tưởng có thể ngồi cũng bàn ăn với chàng. Đối mặt với những gốc cỏ mà Mẹ kế gắp cho này ư? Tại sao không ai biết được điều này chứ?
Nhưng đi xem Mẹ kế vui vẻ cũng tốt. Nhân cơ hội này học cách kinh doanh. Nàng sẽ đem theo một nhà dâm thư làm của hồi môn, cùng Bạch mã hoàng tử ở trong thế giới đó, cùng bay lượn, cùng tận hưởng cuộc sống. Nụ hôn đó sẽ là bí mật ăn năn cả đời của nàng. Nàng tuyệt đối không thể cho Bạch mã hoàng tử biết chuyện nàng đã bị Mẹ kế hôn. Hơn nữa…
Nàng liếc mắt nhìn Giả quản gia đang nói chuyện với Long Hiểu Ất mà thở dài ngán ngẩm. Dù sao hắn hoàn toàn chẳng có ý chịu trách nhiệm. Vậy nàng cũng chẳng cần để ý. Nàng cũng chẳng có chút hứng thú nào với chuyện tình đơn phương.
Mấy ngày sau, Long Tiểu Hoa bị hành hạ chẳng ra hình người, dáng người khô héo, đến cả Bạch mã hoàng tử tình cờ đến tặng nàng mấy cuốn sách dạy sử dụng bàn tính cũng chạm vào chiếc nơ bươm bướm chưa được gỡ ra trên đầu nàng mà đau khổ nói:
- Rốt cuộc Long huynh đã làm gì với muội thế này? Sao huynh ấy lại hành hạ muội như vậy chứ?
Lúc đó, nàng lại thấy xấu hổ, hai tay ôm lấy mặt, không nói được điều gì. Nàng đã mong muốn điều này lâu lắm rồi. Nàng còn đứng trước gương tập tình huống này. Hôm nay, cuối cùng cũng được dùng đến. Thực ra nàng còn có chút vui mừng. Có điều, nếu lý do của nàng là tương tư thành họa, nhớ nhung thành sầu, lo âu thành bệnh thì hình ảnh của nàng sẽ càng thêm đẹp.
Nhưng lý do của nàng lại là thức ăn Mẹ kế gắp cho không hợp khẩu vị, nàng không ăn được, đói nên gầy yếu. Lý do này thì làm sao nàng có thể nói cho Bạch mã hoàng tử biết được chứ? Nàng chỉ có thể im lặng chịu khổ mà không dám nói ra. Điều này thật là đau khổ!
Điều tồi tệ nhất là nhân lúc Mẹ kế không có nhà, khi Bạch mã hoàng tử muốn lén hôn nàng thì bụng nàng lại phát ra tiếng sôi ùng ục khiến chàng không nhịn được cười. Đáng ra đôi môi đã kề sát thì lại thôi. Chàng ngán ngẩm nhìn cánh bướm kết trên đầu nàng:
- Muội đừng dùng ánh mắt thèm ăn vụng đó nhìn ta. Long huynh đã cảnh cáo ta bây giờ không được cho muội ăn uống tùy tiện. Muội phải ăn kiêng. Ngoan nhé.
Nàng bĩu môi khó chịu. Ăn chút thịt có biến thành kẻ ngốc đâu. Tuy nói Mẹ kế bắt nạt nàng là đúng, nàng cũng không có gì oán thán nhưng Bạch mã hoàng tử không nên đứng một bên một cách vô điều kiện như vậy chứ? Nàng sắp biến thành tiên thoát tục mất rồi. Chàng còn coi lời dặn của Mẹ kế là quy tắc vàng nữa sao? Nhân vật nữ này mà chết đói thì để xem hai người bọn họ sẽ diễn trò gì?
- Long Nhi, lại đây. Muội đọc bảng cộng trừ cho ta nghe nào.
- … Hả?
- Hả gì chứ? Muội quên hẹn ước của chúng ta rồi sao? Bảng cộng trừ đổi lấy cuốn Cha, người ta muốn có bút tích của tác gia.
- … Năm trừ hai bằng ba…
- Muội vừa đọc câu này rồi.
- Ba lần bảy hai mốt…
- Đây không phải là bảng cộng trừ, mà là bảng nhân chia.
- … Hu hu! Tôi đói lắm! Huynh còn muốn tôi động não sao? Bây giờ đầu tôi chỉ có thịt gà, thịt vịt, thịt cá thôi. Hu hu! Huynh xấu lắm!
- Long Nhi! Khi học không được nũng nịu.
- …
Đây là Bạch mã hoàng tử của nàng… một con người không mơ mộng, không lãng mạn chút nào. Cái bộ dạng cầm sách giống hệt tư thế của Mẹ kế thật đáng sợ! Thậm chí còn hơn ấy chứ? Điều này khiến nàng nhớ lại cảnh Mẹ kế ép nàng học thuộc cuốn sách trên tay hắn. Ôi! Nếu không có câu gọi Long Nhi đầy mê hoặc đó thì nói thực, nàng có chút muốn thay đổi. Chàng thích bàn tính còn hơn cả nàng mà.

Rau xanh và đậu phụ lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác. Bàn tính cũng phải học hằng ngày. Bị hai tầng giày vò, dường như Long Tiểu Hoa nghĩ rằng mình đã rơi xuống địa ngục trần gian. Cuối cùng thì ngày được gỡ cái băng quấn trên đầu cũng đến. Nàng chuẩn bị được tàn sát trên bàn ăn rồi. Thịt gà, thịt vịt, thịt cá, thịt lợn, thịt dê, thịt chó, đồ biển, tôm hùm, bào ngư đều không thể bỏ qua.
Đang là một cô nương yếu đuối, dịu dàng, nàng xắn tay áo lao đến bàn ăn cầm đũa ăn thục mạng. Đúng lúc ấy, có người đứng sau ngăn lại, kéo nàng ra cổng Long phủ.
- Dừng tay, dừng tay, dừng tay! Tôi đã phải làm ni cô suốt mấy ngày rồi. Tôi muốn ăn thịt, ăn thịt, ăn thịt. – Đôi đũa trên tay nàng vẫn còn khua khoắng trong không trung: – Thịt lợn, thịt lợn bê lên rồi. Buông tôi ra. Huynh lôi tôi đi đâu thế?
- Đương gia xem có nên để tiểu thư ăn một chút trước khi đi cùng đương gia không? – Quản gia bê bát thịt nhìn Long Tiểu Hoa đang sáng cả mắt hau háu nhìn. Tiểu thư chưa bao giờ để lộ ánh mắt như vậy. Thật mãn nguyện!
Long Hiểu Ất giơ tay ngăn lại nói:
- Không cần. Ta đưa cô ta ra ngoài dùng bữa mà. Không lo cô ta bị đói đâu.
- Rõ ràng là huynh làm tôi bị đói suốt mấy ngày rồi còn gì. Tiểu Giáp, ông đừng tin lời huynh ấy. Chắn chắn huynh ấy lại dẫn tôi đi ăn rau xanh và đậu phụ để ngược đãi tôi đấy. Cho tôi miếng thịt nào. Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên!
- Nhưng, nhưng mà tiểu thư, cô ấy…
- Xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi. Chúng ta sẽ đi sớm về sớm. – Long Hiểu Ất hoàn toàn không để ý gì đến kẻ thê lương t