
Tác giả: Nguyễn Tường Bách
Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015
Lượt xem: 134308
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/308 lượt.
y, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời u ám như tâm tình của cô vậy.
“Mẹ, dựa vào quan hệ với phụ nữ để tranh giành thiên hạ với đàn ông, cuối cùng còn ra thể thống gì” Hà Dĩ Mục thu hồi nụ cười, ánh mắt lạnh lùng “Mẹ, thời gian trà chiều của mẹ sắp tới rồi, đừng làm cho các cô bác đợi lâu”
Hà phu nhân đứng lên, liếc nhìn Kiều Diệc Oản thêm cái nữa.
“Không giúp một tay cũng không sao, biết rõ bổn phận của mình cũng là cô gái tốt, chỉ sợ không những không giúp được, còn phá hủy sự nghiệp đàn ông”
Hà Dĩ Mục cười khổ, không muốn nói thêm gì nữa.
Đi tới cửa, Hà phu nhân lại quay lại, dùng âm điệu đủ rõ ràng cho Kiều Diệc Oản nghe thấy “Về sau mẹ không muốn nhìn thấy cô gái này nữa”
Kiều Diệc Oản ở đáy lòng âm thầm nói: Tôi cũng không muốn gặp lại bà, bà già chết tiệt (:D)
Mặc dù cô vẫn không nói gì, nhưng không có nghĩa là cô nhẫn nhục chịu đựng người khác khinh bỉ.
“Mẹ, khả năng này có vẻ khó khăn” Hà Dĩ Mục cười lạnh nhạt, ánh mắt lại vô cùng kiên nghị “Cô ấy sẽ là bầu bạn cả đời của con trai mẹ, trừ khi mẹ không muốn nhìn mặt con, nếu không thì khó mà tránh khỏi chạm mặt”
Lời này vừa nói ra, hai người phụ nữ đều giật nảy mình, túi xách trong tay Hà phu nhân thiếu chút nữa thì rơi trên mặt đất.
Bà nhìn vẻ mặt nghiêm túc của con trai, rồi lại nhìn cô gái đang ngồi thẳng nhưng cúi đầu, sắc mặt càng thêm khó coi “Nếu cô ta muốn làm tình nhân cũng được, mẹ sẽ làm như không nhìn thấy. Nhưng nếu cô ta hi vọng xa vời được làm thiếu phu nhân của Hà gia, không có cửa đâu” Hà phu nhân quẳng lại một câu độc ác “Trừ phi mẹ chết, nếu không đừng nghĩ mẹ cho phép nó vào cửa”
Một người phụ nữ chán ghét một người phụ nữ khác là điều bình thường.
Giống như là: cô ấy trẻ trung xinh đẹp hơn, càng có thể hấp dẫn ánh mắt đàn ông.
Mà mẹ chồng ghét nàng dâu, lý do cũng rất đơn giản, vì bị một người ngoài cướp mất con trai mình. Lúc này điện thoại của Hà phu nhân vang lên, Hà Dĩ Mục thừa cơ đưa bà ra cửa.
“Mẹ, mấy bác gái nhất định là chờ sốt ruột quá rồi”
Hà phu nhân tặng thêm cho Kiều Diệc Oản một ánh mắt uy hiếp chán ghét, rồi mới quay đi.
Tiểu Tề vừa đi mua được trà về đầu còn nhễ nhại mồ hôi gặp phải Hà phu nhân đang định đi, Hà phu nhân hừ lạnh một tiếng “Khách đi rồi, trà còn chưa bưng lên, nhân viên như vậy đuổi việc sớm đi”
Tiểu Tề bất đắc dĩ cúi đầu.
Hà Dĩ Mục chờ mẹ vào thang máy, mới quay đầu lại cười với Tiểu Tề.
“Đừng để bụng, tôi mới là ông chủ của cô”
Tiểu Tề cười cười, trong lòng cô cũng biết rõ, chỉ có điều cô ghét cái bà gia không biết tốt xấu, ỷ thế hiếp người chết tiệt kia thôi.
“Tiểu Tề, chuyện của Kiều tiểu thư đừng có nhiều lời” Hà Dĩ Mục nhẹ nhàng ra lệnh “Vâng” nhưng bản tính tán phét của phụ nữ khiến cô chết cũng phải hỏi thêm một câu “Ông chủ, không biết cô ấy…” “Cô ấy cái gì, cô ấy là vợ ông chủ của cô”
“Ô ô, trời ạ” Tiểu Tề nhẹ nhàng thốt lên “Ông chủ, khi nào thì hai người kết hôn ạ?”
“Kết hôn lén” Hà Dĩ Mục để lại cho cô một nụ cười thần bí, xoay người vào phòng làm việc, tiện tay khóa trái cửa phòng.
Ôi trời ạ! Ông chủ lại lén kết hôn? Chẳng lẽ đến Hoàng thái hậu cũng không biết? Haaa…! Thật muốn xem bà già đó lúc biết hết mọi chuyện sẽ có biểu hiện thế nào! Tiểu Tề huýt sáo. Sảng khoái như trả được thù lớn, tâm trạng vui vẻ quay đi làm việc.
Kiều Diệc Oản lẳng lặng đứng trước cửa sổ, nhìn đường xá nhộn nhịp bên dưới.
Hà Dĩ Mục tươi cười đi tới, từ phía sau ôm lấy eo, cằm đặt lên đỉnh đầu cô.
“Đang suy nghĩ gì?”
Anh lo lắng vừa rồi mẹ làm tổn thương cô.
“Tiểu thư Linda là ai?” Kiều Diệc Oản đặt tay vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng hỏi.
“Sao thế? Ghen à?” Giọng Hà Dĩ Mục mang theo nụ cười không ngờ.
“Ừm, có lẽ một chút” Cô thản nhiên thừa nhận.
Có thể khiến cho một người mắt cao hơn đầu như Hà phu nhân phải cố tình chiêu đãi, cô gái đó chắc phải có lai lịch lớn.
“Anh thật sự vui đấy” Anh vẫn cười như một đứa trẻ được thưởng, hôn lên tai cô, rồi lại hôn lên môi cô.
Đầu cô khẽ nghiêng đi, lẩn trốn.
“Cô ấy là con gái duy nhất của chủ tịch hiệp hội kim Cương quốc tế Hamilton, năm ngoái bọn anh đã gặp nhau một lần ở Nam Phi.” Hà Dĩ Mục giải thích “Cô ấy cảm thấy hứng thú với văn hóa Đông phương, từng muốn đến đây du học, lúc này chắc đi khảo sát trước”
“Cô ấy có thể đến Trung Quốc, ở đó có nhiều văn hóa phương Đông điển hình mà khảo sát, tại sao muốn đến cái đảo Đài Loan nhỏ tí này?”
Anh cười cười “Có lẽ nơi này của chúng ta cũng đẹp”
Kiều Diệc Oản im lặng một hồi rồi bất chợt gọi tên anh “Hà Dĩ Mục”
“Hửm?”
“Chúng ta chia tay, được không?”
Bọn họ đứng rất gần, giọng cô rất rõ ràng, nhưng anh lại như không nghe thấy.
Anh vẫn duy trì tư thế ôm cô từ đằng sau, hai cánh tay từ từ thắt chặt.
Càng lúc càng chặt hơn.
Trên mu bàn tay anh dường như nổi đầy gân xanh, không giấu nổi tức giận.
Cô cảm thấy nhưng không lên tiếng.
“Tại sao?” Rất lâu sau, giọng Hà Dĩ Mục mới khàn khàn hỏi.
“Chúng ta không thích hợp, sự bắt đầu của chúng ta chính là sai lầm”
Kiều Diệc Oản còn nói